Bầu
không khí trong xe nặng nề, bài hát đã tự động chuyển sang ca khúc tiếp theo:
"Khi chia tay em áy náy quay mặt đi, hy vọng sau này đôi ta không còn quan
hệ. Điên cuồng làm việc đến kiệt sức, chỉ mong tháng ngày trôi qua bình yên, ngờ
đâu em thấy tôi buông tay lại muốn tái hợp…*"
(*):
Lời bài hát Trần Trụi (一丝不挂) của Trần Dịch Tấn Đinh
Vân Khang giơ tay tắt nhạc, nói: "Thật ra tôi đến đây là vì muốn gặp em,
không phải muốn lên giường như em nói... mà cho dù có đúng như vậy thì ít nhất
cũng không hoàn toàn vì lý do đó. Cũng không phải tôi thích lên mặt dạy đời, em
nói đúng, không ai có quyền chỉ trò phán xét cuộc sống của người khác."
Uông
Thanh Lâm quay mặt đi, tỏ vẻ kháng cự.
"Em
có chọn sống thành cái dạng gì cũng không ai có quyền can thiệp, nhưng cuộc đời
đó hạnh phúc hơn một chút hay đau khổ hơn một chút đều là do em lựa chọn. Người
khác thì tôi không rõ nhưng ít nhất tôi chưa từng có thành kiến gì với em, chỉ
vì em là con gái hay là bất kỳ ai của Uông Vĩnh Hoa. Mọi nhìn nhận của tôi về
em đều xuất phát từ chính bản thân em." Đinh Vân Khang nói, "Em rất
thú vị, Uông Thanh Lâm, tình cảm của tôi dành cho em có hơi phức tạp. Nhưng mà
ít nhất tôi còn thành thật hơn em, ít ra đêm nay tôi sẽ thừa nhận mình nhớ em,
còn em sẽ không thừa nhận, đúng vậy không?"
Uông
Thanh Lâm không lên tiếng.
"Có
đôi khi tôi hi vọng em đừng sống như một con nhím nữa, lúc nào cũng sẵn sàng
làm tổn thương người khác, cũng không để ai đến gần mình... tôi không hề nói đạo
lý đao to búa lớn gì cả, cho dù tôi không phải là gì của em tôi cũng sẽ chân
thành kiến nghị như vậy."
Uông
Thanh Lâm trầm giọng: "Nếu thế giới này cho con nhím nhiều không gian hơn
một chút, nó cũng không cần mang đầy vũ khí tự vệ trên lưng như vậy."
"Em
lại đổ hết lỗi lầm cho bên ngoài. Có đôi khi tôi thật sự rất muốn trò chuyện với
em, nhưng mỗi lần như vậy em đều nghĩ cách đẩy tôi trở về." Đinh Vân Khang
tự giễu cười, "Có khi nào là do tôi không đủ kiên nhẫn không?"
"Anh
nói đúng." Uông Thanh Lâm nhớ tới lời tuyên cáo đầy ngạo mạn của Uông Thừa
Nhã ngày hôm qua: "Mỗi lần tôi chủ động thân thiết với chị, kết quả chị lại
càng tăng thêm sự thất vọng của tôi." Cô nhìn hắn, "Trên đời này chẳng
có ai thật tình 100% cả, một khi có người bắt đầu khoe khoang hư tình giả ý, đạo
đức giả trước mặt tôi, tôi lập tức chán ghét người đó."
Đinh
Vân Khang im lặng trong chốc lát: "Đúng vậy, chính là hư tình giả ý."
Hắn khởi động xe, "Tôi không còn gì để nói, tôi phải đi rồi, xin lỗi, tôi
thật sự không có đồ vật gì đưa cho em, tôi chỉ tìm một cái lý do giẻ rách để đến
đây, làm em ghét tôi hơn."
Nếu
hắn có định nói lời cáo biệt chia tay, cô cũng không thèm ở lại nghe. Uông
Thanh Lâm đẩy cửa xe bước xuống, lực tay không nhẹ không nặng, cửa xe đóng lại.
Đinh
Vân Khang nhanh chóng lái xe rời đi.
Đương
nhiên xe không quay đầu, người cũng sẽ không quay đầu lại.
Ngoài
cửa sổ, trời vẫn mưa rất to.
Uông
Thanh Lâm khoanh hai tay, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm đẫm nước
mưa. Bóng đêm và cơn mưa hòa vào nhau, cô chẳng nhìn rõ gì cả.
Cô
không biết mình đã đứng bao lâu, nhưng không hề thấy mỏi. Cô đang nghĩ về mọi
thứ, nghĩ về rất nhiều người.
Cô
nghĩ đến Uông Vĩnh Hoa. Có lẽ cô nên cảm tạ Uông Vĩnh Hoa từ tận đáy lòng mới
phải, ít nhất ông ấy đã cho Ngô Mẫn Như một mái nhà, cũng cho cô một mái nhà.
Mưa đêm miên man, những người bôn ba vì miếng cơm manh áo chắc chắn sẽ bị xối
cho ướt nhẹp, nhưng bọn họ đều không biết cảm giác đó, bọn họ đã được sống sung
sướng hơn rất nh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.