Vừa nhận được điện thoại của Uông Vĩnh Hoa, Ngô Mẫn Như lập tức lái xe về nhà, quay trở lại ngôi nhà nhỏ không quang minh chính đại của bà và Uông Vĩnh Hoa.

Uông Vĩnh Hoa đã ngồi sẵn trên sô pha chờ bà. Ông cũng không quá cao, cùng lắm là 1 mét 7, so ra Ngô Mẫn Như còn cao hơn một chút. Nhưng ngay cả khi đang ngồi thì tư thế của ông vẫn nhìn từ trên cao xuống.

Ngô Mẫn Như đặt chìa khóa xe xuống, nhìn Uông Vĩnh Hoa: "Đã ăn cơm chưa, có định ngủ lại qua đêm không? Cũng lâu rồi tôi chưa thay ga trải giường."

Uông Vĩnh Hoa nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Bà đến ở nhà Thanh Lâm chưa thấy chán sao?"

"Tôi cũng là con người, cũng biết cô đơn, lớn tuổi rồi nên muốn có người ở bên cạnh." Ngô Mẫn Như ngồi xuống, "Không phải ông cố ý bỏ mặc tôi một mình sao? Vậy tôi có đi đâu làm gì ông cần gì phải nhìn?"

Uông Vĩnh Hoa không nói lời nào. Ngô Mẫn Như bằng cấp không cao nhưng xưa giờ miệng lưỡi trơn tru, rất biết ăn nói.

Ngô Mẫn Như ngẫm lại, bèn đứng lên: "Nếu đêm nay ông không quay về thì tôi đi thu dọn phòng ngủ một chút."

Uông Vĩnh Hoa không lên tiếng, tỏ vẻ cam chịu.

Ngăn cách giữa Uông Vĩnh Hoa và Ngô Mẫn Như không chỉ là chênh lệch 20 năm tuổi đời và bối cảnh xuất thân mà còn có bức tường thành vững chắc được dựng lên trong lòng ngày càng kiên cố.

Ban đêm, Uông Vĩnh Hoa và Ngô Mẫn Như mỗi người đắp một chiếc chăn, ai cũng có tâm sự riêng: "Tháng này thẻ tín dụng của bà lại tiêu hết mấy vạn."

"Tôi biết, nếu ông không trả thì tôi sẽ nói Thanh Lâm trả giúp mình." Ngô Mẫn Như còn định nói thêm, số tiề

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play