"Mười
năm trước, anh không quen biết em, em không thuộc về anh, chúng ta đều giống
nhau, ở bên một người xa lạ... Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, vẫn có thể
chào hỏi đôi câu, nhưng sự dịu dàng này đã không còn tìm được lý do để ôm
nhau.*"
(*): lời bài hát "Mười
năm" (十年) của Trần Dịch Tấn Đúng
vậy, đã từng âu yếm đan tay nhau, cuối cùng cũng chỉ là nắm nhẹ một cái rồi
buông ra. Đến một cái ôm cũng không có lý do.
Đinh
Vân Khang nhìn cô gái đang hát trên sân khấu đến xuất thần. Trần Nghiêu ngồi
sát vào hắn: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Đinh
Vân Khang không rời mắt: "Cô bé này còn nhỏ tuổi quá, hát không ra hương vị
của bài này."
"Muốn
nghe có hương vị thì đi nghe ca sĩ gốc hát, đi xem hòa nhạc đi." Trần
Nghiêu lấy ra một điếu thuốc, ra hiệu với hắn.
Đinh
Vân Khang lắc đầu.
Hoàng
Chân Chân cũng cầm ly rượu đi tới, chen vào giữa hai người họ, chiếc ghế sô pha
ngay lập tức trở nên chật chội, Trần Nghiêu kháng nghị: "Chị gái, bộ ngực
giả của chị đang chèn ép tôi."
Hoàng
Chân Chân trợn mắt liếc Trần Nghiêu: "Ngực giả cả nhà cậu."
Đinh
Vân Khang và Trần Nghiêu rất tự giác một trái một phải lùi qua hai bên, chừa
cho Hoàng Chân Chân một không gian đủ rộng, Hoàng Chân Chân ra hiệu: "Đến
đây, uống một ít đi."
Trần
Nghiêu cầm ly rượu: "Uống vì chuyện gì?"
"Vì
..." Hoàng Chân Chân liếc nhìn Đinh Vân Khang một cái, "Vì đêm nay
Đinh thiếu trả tiền."
Trần
Nghiêu cười to: "Vậy thì phải uống rồi."
Đinh
Vân Khang nhìn hai người cố ý hát đôi, khẽ mỉm cười, cũng không lên tiếng.
—--------------------------------
‘Mất
mát.’ Từ này được xem như có nhiều tầng ý nghĩa.
Tỷ
như vốn dĩ chưa từng đạt được, tỷ như không thể lấy hoặc không thể nắm chắc một
thứ gì đó, hoặc tỷ như vụt mất cơ hội.
Uông
Thanh Lâm không đi đào sâu bản thân mình liệu có đang lâm vào trạng thái mất
mát hay không, bởi vì cô thậm chí còn không chắc mình đã từng đạt được điều gì
hay đã nắm được cơ hội nào trong tay chưa.
Tình
thương của cha là đi đoạt từ người khác, cuộc sống vật chất tốt đẹp là may mắn
trộm được, cơ hội công việc tốt cũng là dùng mưu kế lấy về, Tống Trí Viễn là
sai lầm nên mới gặp phải, Đinh Vân Khang là... dù sao cũng không phải của cô.
"Có
được đều là may mắn, mất đi đều là nhân sinh".
Nếu
Trần Băng Dĩnh đủ tàn nhẫn, nếu ba anh em Uông Thừa Nhã liên thủ thì cô và Ngô
Mẫn Như đã không còn chỗ dung thân... Cô không nên có thêm bất kì ảo tưởng nào
nữa.
Tình
hình hiện tại thực ra cũng không phải tệ nhất, thậm chí có thể xem như tốt nhất
... rốt cuộc cô cũng đâm xuyên qua ảo tưởng của bản thân.
Uông
Thanh Lâm tăng ca như thói quen, mỗi lần về đến nhà đã gần 10 giờ, thậm chí là
11 giờ đêm, lúc này Ngô Mẫn Như đã ở nhà.
Cô
không hiểu lắm ý tứ muốn bảo bọc cô của Ngô Mẫn Như, nếu bà ấy lo lắng Đinh Vân
Khang "có vẻ là" bạn trai cô lại đến đây dây dưa thì rõ ràng mấy ngày
Ngô Mẫn Như sống ở đây, chưa từng có người nào khác đến thăm nhà cô, Ngô Mẫn
Như nên yên tâm mới phải.
Huống
chi, đương nhiên Đinh Vân Khang không phải kiểu người thích dây dưa không rõ.
Hắn
sẽ có phụ nữ khác... miễn là hắn muốn.
Cô
thầm nghĩ, xã hội ngày nay quan hệ nam nữ có thể bắt đầu vô cùng tùy tiện, cũng
có thể kết thúc vô cùng tùy tiện. Chỉ cần mặt mũi không quá khó nhìn, trong tay
có chút tiền thì vẫn chơi được mấy trò tình ái này.
Mà
cô và Đinh Vân Khang đã chơi xong ván này rồi. Khóe miệng cô ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).