Tòa văn phòng nơi có quảng trường thời
đại có tổng cộng 30 tầng, gió trên mái thổi vô cùng mạnh, cứ gào thét phần phật
phần phật không ngừng.
Một người đàn ông trên người mang áo
trắng yên tĩnh đứng đó, những cơn gió thổi qua trên người anh ta, anh ta cúi
thấp đầu, một đôi mắt đen như mực nhìn xuống đất, ánh mắt mơ hồ, không tìm thấy
tiêu điểm, giống như nhìn xuyên qua mặt đất ấy mà nhìn tới một nơi xa xăm nào
đó.
Trong cái thành phố náo nhiệt người đi
qua kẻ đi lại này, anh ta rõ ràng đang rất cô đơn.
“Thượng Quan tiên sinh, cách xa Mộc Mộc
một chút.” Đoan Mộc Doanh Doanh đi đến, cô ấy nhìn bóng lưng của Thượng Quan
Cẩn rồi lạnh lùng mà nói, trong giọng nói ấm áp kia ngập tràn sự cảnh cáo:
“Không dễ dàng gì mà Mộc Mộc mới có thể quay trở về cuộc sống bình thường, tôi
không muốn cuộc sống của cô ấy lại bị làm đảo loạn lên.”
Thượng Quan Cẩn không lên tiếng, anh ta
ngẩng đầu nhìn chim nhạn đang bay lượn trên bầu trời, rơi vào trầm tư.
“Chuyển một tỷ cho cô rồi, bộ lễ phục
kia xem như quà mà tôi tặng cho cô ấy đi.”
Thật lâu sau, âm thanh dịu dàng như
ngọc của Thượng Quan Cẩn cuối cùng cũng vang lên, giọng nói hiu quạnh kia nghe
lên lại cô đơn tịch mịch như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.