Mặc dù căn phòng nhỏ mà Thư Thu Vân mua là mà một căn phòng cũ, cũng không được trang hoàng lộng lẫy nhưng hai mẹ con cô đã có một gia đình nhỏ ổn định của riêng mình.
Buổi tối ăn cơm xong, An Vu ôm Thư Thu Vân vừa xem TV vừa nói chuyện ở phòng khách.
Thư Thu Vân kể cho An Vu nghe những chuyện xảy ra hằng ngày trong xưởng, thông qua lời kể của mẹ An Vu phát hiện dường như mẹ đã thay đổi trong vô thức.
Bây giờ bà trở nên rất tự tin, cũng có những suy nghĩ của chính mình.
Công việc cùng với sự nghiệp thật sự có thể đem lại cảm giác thành tựu cho người khác, khiến con người ta càng trở nên độc lập hơn.
“Mẹ, mẹ thật sự rất giỏi!” An Vu ôm lấy bà, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào bả vai bà.
Lúc nhỏ cô vẫn luôn cảm thấy mẹ giống như một cô công chúa, có chút lười biếng và không hiểu sự đời, nhưng vì là một người mẹ nên bà đã trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi bố qua đời bà không chút do dự đảm nhận trọng trách bảo vệ cô, dùng cơ thể gầy yếu xây cho cô một mái ấm ổn định.
Không phải bà không yêu bố cô, chỉ là trách nhiệm không cho phép bà yếu đuối, bà không thể chìm đắm trong quá khứ mãi được, thế nên cho dù đã từng hèn nhát rồi nhượng bộ, đã từng lựa chọn sai lầm khiến bản thân sinh vào vũng bùn và bị đánh đập dã man, nhưng bà vẫn kiên cường đứng lên, phủi sạch bụi bẩn tiếp tục tiến lên phía trước.
Thư Thu Vân xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: “Sao lại giống như con nít thế này, mười tám tuổi rồi, đã trở thành một cô gái lớn.”
An Vu ôm lấy bà làm nũng, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cô khẽ hít mũi rồi nói với Thư Thu Vân: “Mẹ, con sẽ cố gắng cho mẹ một cuộc sống thật tốt.”
An Vu cũng rất có chủ kiến, ngày thường cô vẫn luôn tập luyện vẽ truyện tranh của chính mình. Cuối năm nay cô đã thử gửi nó cho một tạp chí, một nhà xuất bản đã gửi thư phản hồi cho cô, nói là đang suy xét mua bản quyền của bộ truyện. Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy sung sướng, một khi bản thảo được chấp nhận thì đồng nghĩa với việc cô có thể tự mình kiếm ra tiền.
Nhà mới cũng khá gần với chỗ làm của Thư Thu Vân, An Vu đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng Thư Thu Vân lại phải đi làm, thời gian trước tết An Vu nằm lì ở trong phòng vẽ truyện tranh.
Thời gian cứ thế trôi qua, năm mới cũng
đã đến.
Hôm ba mươi cậu lái xe đến đón hai mẹ
con cô về nhà bà ngoại ăn tết.
Người có chuyện vui tâm trạng cũng sẽ
thoải mái theo, từ lúc công việc của cậu trở nên thuận lợi, người nhà chung
sống với nhau cũng hòa thuận hơn.
Tết mấy năm trước, họ hàng thân thích
nói chuyện với nhau không tránh khỏi sẽ có mấy lời đàm tiếu về chuyện lấy chồng
sinh con. Nhưng năm nay, theo chuyện người nhà họ Thư trở nên giàu có, cũng
không thấy người nào nhắc lại mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến này, chỉ
có mấy lời khen ngợi và a
dua.
Bữa cơm đoàn viên trong hôm ba mươi
diễn ra rất sớm, mới ba giờ chiều bà ngoại đã bắt đầu dọn thức ăn đem ra bàn,
An Vu lặng lẽ chụp một tấm hình gửi cho Giang
Sóc.
An Vu: [Giang Sóc, nhìn cơm tất niên
của nhà em này.]
Cô vừa gửi tin nhắn xong thì điện thoại
của đã rung lên gần như ngay lập
tức.
Giang Sóc trả lời tin nhắn của cô rất
nhanh, giống như lúc nào anh cũng cầm điện thoại vậy, sau này có lần cô đi học
ở thư viện của Trường Đại học E cùng với anh, bên trong thư viện rất yên tĩnh,
cô cũng ngại mở miệng nói chuyện thế nên đã gõ bàn nhắc nhở anh xem tin
nhắn.
Lúc tin nhắn được gửi đến thì một
chuông báo nhắc nhở đặc biệt đã vang lên, hình như anh đã quên tắt
âm.
L ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.