“Con mẹ mày.”
An Vu nghe thấy một giọng nói quen
thuộc hét lên.
Trái tim sắp chết hoang vắng từng chút
một sống lại, cô từ từ mở đôi mắt mông lung ra.
Tuyết lông ngỗng bay lả tả rơi xuống,
tuyết bị khúc xạ ra làn ánh sáng chói mắt, ở cuối ánh sáng, thiếu niên áo đen
túm lấy Tống Sĩ Dũng, điên cuồng vung gã vào tường.
Cô chớp mắt.
Bamh bang...Bang Bang...Bang bang...
Nhịp tim đang hồi phục, càng lúc càng
đập nhanh, khuôn mặt thiếu niên càng ngày càng rõ ràng dưới ánh sáng.
An Vu suýt chút nữa rơi nước mắt, cô
che mặt dùng hết sức trượt xuống tường.
Cô đã được cứu.
Không có gì xảy ra, anh ta không hôn
được cô.
Là Giang Sóc.
Giang Sóc đang ở đây.
Giang Sóc và Tống Sĩ Dũng điên cuồng xô
xát với nhau, anh đấm gã ta, còn Tống Sĩ Dũng thì đá mạnh vào đống tuyết. Anh
muốn xông tới đánh gã nhưng lại nghe thấy tiếng khóc đau đớn của cô gái.
Dừng một chút, Giang Sóc nhanh chóng
quay đầu lại.
An nhìn thấy An Vu ngồi xổm trên mặt
đất, đầu tóc rối bù, quầng mắt đỏ hoe, cằm có hai vết đỏ đậm trên khuôn mặt non
nớt vô cùng chói mắt.
Giang Sóc ngồi xổm ở trước mặt cô, rũ
mắt xuống nâng cằm cô lên, ôn nhu hỏi: “Bị thương ở đâu sao?”
An Vu nhìn anh và lắc đầu.
Giang Sóc cau mày: “Nói cho tớ biết,
nói chuyện đi.”
An Vu đột nhiên duỗi hai cánh tay ra,
xuyên qua bả vai của thiếu niên, ôm lấy cổ anh.
Sống lưng Giang Sóc cứng đờ.
“Giang Sóc!” Cô yếu ớt kêu lên, mặt vùi
vào cổ anh, giống như tìm được chỗ trốn.
“Giang Sóc!” Cô tiếp tục gọi anh.
“Ừm, tớ ở đây.”
“Giang Sóc!”
Giang Sóc đau lòng chết mất.
"Không sao rồi, ngoan."
Anh ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành, vỗ nhẹ
vào lưng cô.
Giang Sóc cảm thấy An Vu đang run rẩy,
run rẩy như một con diều nếu anh véo nó chắc chắn sẽ gãy, không thể mạnh tay
được.
Tống Sĩ Dũng đã đứng dậy.
Giang Sóc đã dùng hết sức để đánh gã,
gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn.
Cuối cũng cũng chính gã đã làm chuyện
bẩn thỉu, sợ tiếp tục vướng vào sẽ khiến mọi chuyện càng thêm trầm trọng, Tống
Sĩ Dũng ôm ngực và chỉ vào Giang Sóc: “Tên nhóc, mày chờ đó cho tao.”
Giang Sóc không định để cho gã ta đi,
nhưng lúc này An Vu cần được trấn an hơn.
Anh kéo mũ lên che đi khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, sau đó xoay người trực tiếp ôm cô vào lòng.
An Vu không phản khán chút nào, ôm chặt
lấy cổ anh và vùi mặt vào trong lòng anh.
Giang Sóc bế cô đi đến phòng riêng
trong phòng bi-a.
Đêm giao thừa không có ai khác, vì vậy
anh đã một mình ở trong phòng riêng chơi bi-a.
Anh bế cô đi đến một chiếc ghế và cởi
mũ ra cho cô.
Tâm trạng An Vu đã ổn định hơn rất
nhiều, vệt nước mắt đọng lại dưới lông mi được anh nhẹ nhàng lau đi.
“Còn đau chỗ nào không?” Anh hỏi.
An Vu lắc đầu: “Không có.”
Cô nhướng mi nhìn Giang Sóc, mím môi
nói: “Anh ta không có chạm vào tớ.”
Cổ họng Giang Sóc hơi cuộn lại, d� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.