Sau khi đại hội thể thao kết thúc là kỳ
nghỉ dài hạn hai ngày, An Vu tính toán trước tiên sẽ về nhà vì vậy cô nhỏ giọng
hỏi anh có muốn về sớm hay không.
Giang Sóc đang tựa lưng vào ghế ngồi
chơi game, nghe vậy liền tắt điện thoại di động.
Im lặng một lát, Giang Sóc cong môi
nói: “Sớm như vậy sao?”
“Hôm nay tôi không ở lại tự học.” An Vu
gật đầu, nhướng mắt hỏi anh: “Cậu muốn ở lại tự học sao?”
Tự học? Anh có bệnh mới ở lại tự học.
Rốt cuộc cô có biết anh vì cái gì mới ở
lại không?
“Không ở.” Giang Sóc cất điện thoại vào
túi, đứng dậy nhìn cô rồi thản nhiên nói: “Ý tôi là, còn sớm như vậy, nếu không
chúng ta cùng đi ăn cơm trước đi?”
An Vu do dự một lúc rồi đồng ý.
Thư Thu Vân vẫn chưa về, cho dù cô có
về sớm cô cũng phải ra ngoài mua bữa tối. Nhưng cô không định đi đến nhà ăn,
trong nhà ăn của trường sẽ có rất nhiều người, ở cùng Giang Sóc sẽ rất phô
trương, cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Giang Sóc cong môi cười nói: “Yên tâm
đi, ai mẹ nó muốn đi nhà ăn chứ? Tôi chưa bao giờ ăn ở nhà ăn.”
Không nhìn thấy chú Chung ở cổng
trường, Giang Sóc tìm kiếm rồi một tay dẫn đường: “Chú Chung có việc đã xin
nghỉ dài hạn rồi, chúng ta đi ăn ở gần trường nhé.”
An Vu cũng không hỏi nhiều, nói cứ tùy
tiện là được.
Nhưng sự tùy tiện của An Vu và sự tùy
tiện của Giang Sóc dường như không cùng một khái niệm, chẳng hạn như lần trước
đi ăn bít tết, An Vu còn tưởng rằng đó là một quán ăn bình thường nhưng không
ngờ anh lại đến một nhà hàng phương Tây cao cấp nhất.
“Giang Sóc.” An Vu gọi anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, xoay người nhìn
sang.
An Vu cao 1m65, không cao cũng không
thấp nhưng khi đứng trước Giang Sóc trông cô lại cực kỳ nhỏ nhắn.
Cô phải ngẩng đầu nhìn anh, An Vu đối
với góc độ này có chút không thoải mái, dù sao trước kia anh cũng từng ngồi xe
lăn.
Hôm nay Giang Sóc mặc một bộ đồng phục
học sinh, áo sơ mi trắng và quần tây đen, một chiếc cà vạt đen treo dưới đường
viền cổ áo. Vóc dáng anh cao lớn, lúc nói chuyện với cô thì hơi nghiêng người,
An Vu cảm thấy áp bách từ cái bóng ngày càng gần của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn đường nét trên gò má
anh, ánh nắng phủ xuống, mái tóc đen bồng bềnh phủ một lớp ánh màu nâu sẫm.
Giang Sóc nhìn cô và nhướng mày.
Tim An Vu đập thình thịch, tránh đi tầm
mắt của anh rồi nhẹ giọng thảo luận với anh: “Tùy tiện tìm một quán ăn nào đó
được không? Cái đơn giản nhất.”
Ở nhà hàng sang trọng cô ăn không nổi.
Giang Sóc hiểu rõ, anh cong môi nói:
“Được rồi, đều nghe cậu.”
Cuối cùng anh cũng tìm ra một quán ăn
trang trí không tệ trong khu ẩm thực gần trường.
Quán ăn này trông cũng đông đúc vì vậy
có vẻ như anh đã không tìm sai.
Người phục vụ lấy số cho Giang Sóc,
thấy hai người lớn lên xin đẹp, cô ấy không nhịn được khen vài câu.
“Các vị đến thật đúng lúc, hôm nay còn
sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, nếu đến trễ một tiếng nữa sẽ phải xếp hàng rất lâu.”
Giang Sóc cúi đầu không trả lời.
Anh không bao giờ xếp hàng khi đi ăn,
bởi vì những nơi anh đến đều xa hoa và đắt đỏ, chỉ riêng giá cả đã đủ khiến hầu
hết những người bình thường cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng đôi khi anh sẽ đến
các quán ăn cơm, chẳng hạn như tiểu khu Cổ Lộng. Nhưng bọn họ đều là một đám
người, đến nơi mới ăn, thời gian chời đợi cũng không nhiều như vậy, bọn họ đặt
trước một phòng riêng cũng không có gì lạ.
Đang nói chuyện, phía sau có một vài
học sinh đi tới, khi thấy Giang Sóc liền ngừng nói chuyện, nhìn bọn họ chằm
chằm và đánh giá.
An Vu hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống.
Giang Sóc không chút để ý liếc mắt nhìn
những người đó một cái, sau đó nhìn An Vu.
“Có phòng riêng không?” Anh hỏi người
phục vụ.
Người phục vụ xua tay: “Không có phòng
riêng ạ.”
Bọn họ mở quán ăn, không có phòng riêng
ngăn cách.
Giang Sóc cau mày.
Người phục vụ nhìn anh rồi nhìn An Vu
đang đứng ở phía sau, đôi tình nhân trẻ hỏi phòng riêng cũng bình thường, cô ấy
khéo léo nói: “Hay là tôi tìm cho cậu một chỗ ngồi sáng sủa nhé? Vị trí kia
được đấy.”
Giang Sóc còn muốn nói gì đó thì An Vu
đã tiến lên một bước, cầm số trong tay cô ấy rồi cười nói: “Được, cảm ơn chị.”
Người phục vụ dẫn họ đến vị trí có cửa
sổ ở phía sau, ở cuối lối đi và tương đối khuất.
Menu đã đặt sẵn ở trên bàn, Giang Sóc
dùng tay đẩy đến trước mặt cô: “Muốn ăn cái gì thì gọi đi.”
An Vu cũng không trốn tránh.
Hình như đây là một quán ăn mới khai
trương, trên menu có ghi giảm giá 10% cho ngày đầu khai trương, nhưng dù có
giảm giá thì giá vẫn cao ngất ngưởng.
Giá cả cũng không tính là cao, nhưng An
Vu vẫn còn là một học sinh cấp ba, giá cả trong nhà ăn của Trường Trung học số
8 cũng không đắt, các món ăn ở đó đều có giá trị một con số nhưng ở những nơi
khác đều bắt đầu từ hai con số, tức là cao gần gấp mười lần so với giá của
trường.
Cuối cùng An Vu đã gọi mấy món chay và
một chồng bánh nếp đường nâu*.
(*): Hình ảnh minh họa bánh nếp đường nâu.
Giang Sóc không nói gì nhưng đôi mắt
của anh giống như đang cười.
Anh lật menu, lười biếng cầm bút rồi
cười nhìn cô: “Thích đồ ngọt như vậy sao?”
Chocolate, sữa dâu, thậm chí là một bữa
ăn ngọt.
Anh dùng bút đánh dấu một loạt rồi đưa
cho người phục vụ mà không cho cô xem.
Trong khi chờ đợi cả hai đều im lặng.
Giang Sóc lười biếng dựa người vào lưng
ghế, màn hình điện thoại sáng lên, An Vu thấy anh vẫn đang lướt, hình như là
đang trả lời tin nhắn sau đó tắt điện thoại và xoay nó để chơi.
Quán ăn kinh doanh rất tốt, khách khứa
tấp nập ra vào liên tục.
Đồ ăn bọn họ gọi cũng nhanh chóng được
bưng lên, người phục vụ đẩy xe đồ ăn, lúc bọn họ rời đi đã đầy một bàn.
An Vu nhìn xuống đống chén đĩa trên
bàn, rốt cuộc anh đã gọi bao nhiêu món vậy?
Giang Sóc lấy bát đũa và rửa chúng bằng
nước ấm, đặt tay lên bàn và cầm lấy bộ dao kéo của cô.
Anh làm sạch đồ xong rồi ngước mắt lên,
thấy An Vu vẫn đang cầm đũa.
Giang Sóc nhướng mày: “Không thích sao?”
An Vu lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
“Không có.”
“Cậu gọi quá nhiều món rồi, chúng ta
không thể ăn hết được.”
“Ăn không hết thì không ăn nữa, dù sao
tôi cũng muốn cho cậu ăn không xong.” Giang Sóc cúi đầu cười.
Với cơ thể nhỏ bé của cô, cô có thể ăn
được bao nhiêu chứ.
Giang Sóc gần như đã gọi tất cả các món
phổ biến trong quán ăn, hiếm lắm mới có cơ hội được đi ăn cùng với cô.
Ý tưởng rất đơn giản là để cô có thể
nếm thử tất cả những món ngon, thà dư còn hơn thiếu.
Cho dù những món ăn này có ngon đến đâu,
trong mắt Giang Sóc cũng không có gì mới mẻ, có món ngon nào mà từ nhỏ anh chưa
từng nếm qua hay ăn qua?
Ngọt, chua, đắng, cay, mặn. Xét cho
cùng đây cũng chỉ là một vài loại hương vị. Anh cũng không có ý định theo đuổi
mỹ thực.
Ăn được vài miếng anh đặt đũa xuống,
chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng nhìn cô.
Cô gái nhỏ khi ăn rất nghiêm túc, không
nói chuyện, mắt cũng không đảo, cô thích gắp hết thức ăn vào bát rồi cúi mặt
xuống nhìn bát của mình một cách chăm chú.
Từ góc nhìn của anh, anh chỉ có thể nhìn
thấy một cái đầu tròn và một nửa khuôn mặt, thậm chí không nhìn thấy được bóng
của cái cằm.
Cô thực sự rất tập trung, tập trung khi
học và khi ăn, vì vậy anh đã bị bỏ một mình không thèm để ý đến.
Các loại bữa tiệc của Giang Sóc, không
một ai đến chỉ vì để ăn uống.
Chỉ thấy khoe khoang và tâng bốc, các
loại trò chơi hỗn tạp. Giang Sóc không cần nói chuyện, anh chỉ cần ngồi một chỗ
ai cũng có thể đem đề tài câu chuyện di chuyển lên người anh, sẽ không ai đem
anh bỏ ở một bên.
Cô thì ngược lại, khi ăn thì xem như
không có anh.
Giang Sóc tức giận đến bật cười, cũng
không thèm để ý, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô ăn.
Sau khi ăn một bát cơm nhỏ, An Vu tựa
hồ như cuối cùng cũng nhớ đến anh, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với tầm mắt
của Giang Sóc.
Cô bối rối chớp chớp mắ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.