Chuyện với Tống Kỳ Thành An Vu nghĩ là
chỉ đơn giản thôi.
Vốn dĩ cô nghĩ đó là một sự xáo trộn
nhỏ của diễn đàn nặc danh, nhưng rất nhanh việc này đã truyền đến tai Tống
Băng.
Vào cuối tháng 9, trời Đại An bắt đầu
đổ cơn mưa lớn, các lớp học thể dục và giờ tập thể dục đều bị hủy bỏ. Bên ngoài
trời đang mưa rất to, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Các cô gái đều mặc áo ngắn tay và quần
đùi siêu ngắn, hơn phân nửa chân và tay đều lộ ra bên ngoài, hơi lạnh ập vào,
An Vu co người lại và khẽ rùng mình.
Trình Bạch Hủy hắt xì một tiếng, lấy
điện thoại ra gõ vài chữ.
Một lúc sau, Chu Tuấn đứng dậy khỏi chỗ
ngồi và đưa cho Trình Bạch Hủy một chiếc áo khoác.
Áo khoác quấn quanh người, Trình Bạch
Hủy chán ghét nhíu mày: “Áo khoác của cậu mấy ngày không giặt vậy, hôi chết đi
được.”
“Cậu mặc một lần đi, lần sau tớ sẽ
giặt.” Chu Tuấn sợ cô ta không vui.
Trình Bạch Hủy ừ một tiếng sau đó khoác
áo khoác lên người, đột nhiên quay đầu thờ ơ liếc An Vu một cái.
Chu Linh với khuôn mặt trắng bệch từ
cửa đi vào, trực tiếp gọi An Vu: “An Vu, cô Tống gọi cậu kìa.”
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, có chút
run rẩy, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
An Vu đứng dậy, Trình Bạch Hủy chống
cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, mọi người bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng
đều sôi nổi vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
An Vu đi ra khỏi cửa, đi đến trước cửa
văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Tống Kỳ Thành với sắc mặt tái nhợt đi ra.
Hai người nhìn nhau, biểu hiện của Tống
Kỳ Thành có chút xấu hổ, cậu ta không dám nhìn An Vu, đi ngang qua và nói với
An Vu: “Tớ chờ cậu ở bên ngoài.”
An Vu gật đầu, tối qua sau khi đọc trên
diễn đàn, cô gần như có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Thành thật mà nói, cô có một chút sợ
hãi.
Tống Băng quá nghiêm túc, lời nói lại
sắc bén và hung dữ, An Vu biết bà ấy không thích mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, An Vu gõ
cửa và bước vào văn phòng.
Tống Băng vẫn mặc váy sơ mi đen, cúi
lật xem thứ gì đó, không nói chuyện với An Vu, văn phòng chìm trong áp suất
điều hòa khổng lồ khiến người ta khó thở.
An Vu đứng một lúc, Tống Băng ngẩng đầu
nhìn cô.
“Chuyện của em với Tống Kỳ Thành là sao
vậy?”
An Vu thấp giọng nói: “Cô giáo, em
không biết.”
Tống Băng: “Em và Tống Kỳ Thành đang
yêu đương?”
An Vu phản bác: “Cô giáo, chúng em
không có yêu đương, chỉ là cùng nhau học tập thôi ạ.”
Tống Băng một chút cũng không tin, nói
không có lửa thì làm sao có khói, nếu không có thủ đoạn thì làm sao có thể lan
truyền rộng rãi như vậy, hôm nay bà ta mở điện thoại liền thấy mấy lượt thông
báo tố giác.
Tống Kỳ Thành cũng nói là cùng nhau học
tập, cậu ta lại là học trò cưng của Tống Băng, rất ngoan ngoãn cho nên Tống
Băng sẽ tin cậu ta. Nhưng hiện tại không yêu đương không có nghĩa là không có
bí mật nảy mầm.
Tống Băng rất khó chịu, bà ta biết nếu
cô gái này được tuyển vào thì thế nào cũng xảy ra chuyện, quả nhiên không bao
lâu sao cô đã leo lên vị trí thứ nhất của khối.
Tống Băng hỏi Tống Kỳ Thành, cậu ta bảo
muốn giúp các bạn cùng lớp học tập.
“An Vu, tôi biết em muốn gia nhập lớp
của chúng tôi, ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).