Rõ
ràng hôm nay Trang Ngạn Du rất vui.
Ai
cũng nhìn ra là tâm trạng cậu rất tốt, có bao nhiêu hạnh phúc là viết hết lên
mặt, không che giấu chút nào.
Cậu
xem đi xem lại video trong tay, xem mãi không chán, càng xem càng vui.
Trong
video, tiếng kêu thảm thiết của Chu Thanh Thành vang vọng khắp phòng.
Nhưng
tiếng kêu này đã trở thành nốt nhạc dễ chịu nhất bên tai Trang Ngạn Du, nghe
thế nào cũng thấy hay.
Thậm
chí Chu Thanh Thành càng kêu thảm, cậu càng cảm thấy vui vẻ.
Ôn
Trầm Tập nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy buồn cười: "Em xem lâu vậy
sao."
Trang
Ngạn Du nghiêm túc: "Không lâu lắm, chỉ xem có 37 lần mà thôi."
Nói
xong, video đang phát cũng kết thúc.
Trang
Ngạn Du yên lặng mở lần thứ 38.
Ôn
Trầm Tập: "..."
Ôn
Trầm Tập lại một lần nữa hoài nghi.
Giữa
Tiểu Du và Chu Thanh Thành, chẳng lẽ thật sự có mối hận thù sâu sắc nào đó
không thể bỏ qua sao?
Nếu
không thì sao đối phương càng thảm, cậu càng vui vẻ?
Chờ
Chu Thanh Thành bôi thuốc cho vết thương xong, dáng vẻ đáng thương đi ra khỏi
phòng, Trang Ngạn Du vẫn chưa muốn tắt video, cậu còn muốn xem thêm vài lần
nữa.
Chu
Thanh Thành xuống lầu liền tìm Trang Ngạn Du mách lẻo: "Tiểu Du, cậu thấy
không? Dáng vẻ đó của anh ấy chính là đang sát hại em trai ruột!"
Bởi
vì vừa rồi quá vui nên Trang Ngạn Du theo bản năng thốt lên: "Rất hay
mà."
Chu
Thanh Thành: "??"
Chu
Thanh Thành: "Tiểu Du?"
Nhất
định là cậu ta nghe lầm, sao Tiểu Du lại nói... rất hay?
Chúng
ta đều là những người yêu thích máy móc và mã code mà!
Là
những người có tiếng nói chung nhất, ăn ý nhất.
Đối
mặt với ánh mắt kinh ngạc của Chu Thanh Thành, Trang Ngạn Du yên lặng dời tầm
mắt, trong lòng thầm nghĩ: Thì vốn là đánh rất hay mà.
"Anh
chỉ muốn xem liệu em có cẩu thả trong việc tập thể dục lúc ở học viện hay không.
Sự thật đã chứng minh em bị thụt lùi, nếu không thì đã chẳng bị anh đánh."
Cũng may Ôn Trầm Tập đã tìm cho Trang Ngạn Du một cái cớ, nói: "Tiểu Du
cũng cảm thấy em ít rèn luyện, nên cho em một bài học."
Kể
từ khi Chu Thanh Thành gặp chuyện, mẹ Ôn cực kỳ quan tâm đến khả năng tự bảo vệ
của hai đứa con trai.
Ôn
Trầm Tập thì khỏi phải nói, khi Chu Thanh Thành còn chưa xảy ra chuyện, anh đã
bắt đầu luyện môn tán thủ.
Sau
khi Chu Thanh Thành xảy ra chuyện, anh càng luyện tập nhiều hơn.
Mà
sau khi Chu Thanh Thành điều dưỡng xong mới bắt đầu rèn luyện, đầu tiên là rèn
luyện sức khỏe, sau đó bắt đầu luyện một ít môn tự bảo vệ mình.
Chỉ
là hai năm nay cậu ta vẫn luôn ở viện nghiên cứu, căn bản không rảnh rèn luyện,
làm sao mà đánh nổi Ôn Trầm Tập, dĩ nhiên sẽ bị anh đè ép.
Nhưng
Chu Thanh Thành nghi ngờ anh trai chỉ mượn cớ để đánh mình thôi.
Ôn
Trầm Tập thấy dáng vẻ tức giận bất bình của cậu ta, không quên nhắc nhở:
"Em đừng có mà quên bây giờ em đang nghiên cứu cái gì, lơ là tập thể dục là
vô trách nhiệm với chính bản thân mình."
Chu
Thanh Thành lập tức câm nín.
Họ
đang nghiên cứu chip.
Khoa
học và công nghệ trong nước thực sự đã vượt qua nhiều quốc gia khác ở nhiều
khía cạnh.
Không
nói ngoa thì họ chỉ mất hơn chục năm để đi trước công nghệ của các nước khác
hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm.
Nhưng
ở một số khía cạnh, họ vẫn còn thiếu sót.
Đặc
biệt là trong ngành chip này.
Công
nghệ thực sự vẫn bị nước ngoài nắm giữ, họ muốn làm cái gì đó cao cấp thì sẽ
luôn bị mắc lại ở mảng chip này.
Đội
ngũ của Chu Thanh Thành bề ngoài là nghiên cứu và phát triển cho doanh nghiệp,
nhưng thật ra là được nhà nước hỗ trợ.
Chu
Thanh Thành tự tin nhất định có thể nghiên cứu ra thứ họ muốn.
Nhưng
nếu như nghiên cứu chế tạo thành công, vậy cần phải chú ý an toàn cá nhân của
bọn họ nhiều hơn.
Chỉ
sợ có vài người không hy vọng bọn họ thành công, muốn bóp chết bọn họ từ trong
trứng nước.
Chu
Thanh Thành hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc không tranh luận với Ôn Trầm Tập về vấn
đề này nữa.
Ôn
Trầm Tập nói: "Thu dọn đồ đạc xong chưa? Dọn xong sẽ kêu tài xế đưa em
về."
Chu
Thanh Thành không nỡ, ánh mắt lưu luyến rơi trên người Trang Ngạn Du:
"Phải đi sao? Em còn chưa kịp chơi với Tiểu Du, em còn muốn làm chút đồ
nhỏ tặng cho cậu ấy..."
Giọng
điệu Ôn Trầm Tập không cho thương lượng: "Về nhà làm cũng vậy thôi, không
ảnh hưởng đến việc em phát huy."
Chu
Thanh Thành: "Làm ở đây cũng không ảnh hưởng đến việc em phát huy."
Ôn
Trầm Tập: "Ừm, nhưng ảnh hưởng đến anh phát huy."
Chu
Thanh Thành: "..."
Chu
Thanh Thành cảm giác đầu mình chuyển sang màu vàng.
Ôi,
nghe xem đây là gì.
Anh
phát huy cái gì vậy?
Anh
có gì tốt mà phát huy?
Sao
có thể không khiến mọi người nghĩ về khía cạnh khác.
Chu
Thanh Thành cũng không phải là người thích làm phiền người khác, cậu ta biết rõ
cặp tình lữ này cần một chút không gian riêng tư để hẹn hò.
Có
một bóng đèn lớn như vậy ở đây, quả thật không thích hợp.
Cho
nên Chu Thanh Thành vừa lẩm bẩm vừa đi lên lầu lấy hành lý.
Trước
khi đi, cậu ta lưu luyến nhìn Trang Ngạn Du, trong mắt tràn đầy chờ mong:
"Tiểu Du, nếu cậu ngứa tay thì tới tìm tôi nha, chúng ta cùng nhau chơi
linh kiện."
Trang
Ngạn Du: "Ừm. "
Tài
xế đến cửa để giúp xách đồ.
Ôn
Trầm Tập bảo vệ sĩ đi theo Chu Thanh Thành, còn mình không có ý định ra ngoài,
chỉ tiễn người đến cửa.
Chu
Thanh Thành bám lấy cửa, nhìn Trang Ngạn Du nói: "Mấy ngày nữa đến nhà tôi
ăn cơm nha."
Trang
Ngạn Du: "Ừm."
Chu
Thanh Thành: "Tôi sẽ nhớ cậu lắm."
Trang
Ngạn Du: "... Cậu đi nhanh đi."
Chu
Thanh Thành cảm thấy hơi buồn khi thấy Trang Ngạn Du dửng dưng như vậy.
Tiểu
Du tốt như vậy, vì sao phải kết hôn sớm.
Chu
Thanh Thành lưu luyến tạm biệt cậu.
Trong
lúc Ôn Trầm Tập muốn đóng cửa, cuối cùng Chu Thanh Thành vẫn không nhịn được,
thấy tài xế đi vào thang máy, cậu ta bèn nhỏ giọng hỏi anh trai: "Anh, anh
và Tiểu Du rốt cuộc là ai trên ai dưới?"
Mặc
dù cậu ta đã nói rất nhỏ, nhưng Trang Ngạn Du đang dỏng tai lên vẫn nghe được
những lời này.
Cậu
không hiểu ý của câu này, ai trên ai dưới?
Tại
sao muốn cậu cùng A Tập phân trên dưới?
Ôn
Trầm Tập lạnh lùng giơ tay lên.
Chu
Thanh Thành vội vàng ném cặp sách ra sau lưng, trước khi nắm đấm của anh trai
rơi xuống đã vội vàng bỏ chạy
Tiếng
của cậu ta vẫn còn vang vọng ở cầu thang: "Biết rồi biết rồi! Là
anh!"
Ôn
Trầm Tập hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu không phải thằng em trai này chạy
nhanh thì đã bị anh tẩn cho một trận rồi.
Như
vậy cũng tốt, đánh một trận có thể làm cho Du Du cười một ngày, vụ trao đổi này
lời to rồi.
Đáng
tiếc, đành để lần sau vậy.
Ôn
Trầm Tập đóng cửa lại, chỉ thấy Trang Ngạn Du đứng bên sô pha nhìn anh.
Nghĩ
đến lời vừa rồi của Chu Thanh Thành, cũng không biết Tiểu Du có nghe thấy
không, mong là không.
Kết
quả một giây sau đã nghe đối phương hỏi: "Ai trên ai dưới là ý gì? Phương
diện nào?"
Bởi
vì câu hỏi không đầu không đuôi của Chu Thanh Thành, Trang Ngạn Du cảm thấy
phân tích kiểu gì cũng không thích hợp.
Về
công việc? Hay trong cuộc sống?
Dường
như đều không sử dụng từ này.
Cậu
muốn lên mạng tìm thử, vừa đúng lúc Ôn Trầm Tập đã tiễn em trai đi.
Trang
Ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.