Trang Ngạn Du đúng là
chưa tới nơi, bây giờ cậu còn đang ở trên xe.
Hơn nữa theo như lời
của thư ký thì Tổng giám đốc Thẩm đã đợi họ ở phòng riêng, ông ta không ở trong
nhà hàng mà lại xuống xe giữa chừng.
Người thư ký lên xe với
cậu và những người khác đều trực tiếp xuống xe.
Trên xe chỉ còn lại mỗi
Tổng giám đốc Thẩm, cậu và tài xế.
Trang Ngạn Du theo trực
giác cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi vị Tổng giám đốc
Thẩm này vừa lên xe đã bày vẻ hối lỗi, nói: “Cậu tên là Trang Ngạn Du phải
không? Cậu Trang, thật ngại quá, hôm nay là do tôi đã chuyện bé xé ra to, mong
cậu đừng bận tâm.”
Trang Ngạn Du cau mày
nói: “Ông có giải thích với tôi cũng vô ích thôi.”
Tổng giám đốc Thẩm vội
vàng nói: “Đúng đúng đúng, chờ lát nữa tới nhà hàng tôi sẽ giải thích với vị
trợ lý Tiểu Chu kia.”
Trang Ngạn Du nhận thấy
những từ mấu chốt: Chờ lát nữa.
Những lời này có hai
nghĩa.
Một cái là đợi lát nữa
người tới rồi mới giải thích với Chu Tuyền.
Một cái là bây giờ
không đi, lát nữa mới đi.
Trang Ngạn Du nhìn mặt
của Tổng giám đốc Thẩm, suy tư người này đang nói tới nghĩa nào trong hai nghĩa
này.
Nếu là cái sau thì…
Trang Ngạn Du chuyển
mắt nhìn khắp trong xe, cuối cùng dừng lại trên tay của lái xe.
Bởi vì cậu ngồi ở ghế
sau nên không nhìn thấy được mặt của lái xe, nhưng vẫn có thể nhìn ra lái xe
này là một người lão luyện, tay cầm lái rất ổn định, hơn nữa những ngón tay thô
ráp, cánh tay đô đến mức vest cũng không che được cơ bắp.
Trang Ngạn Du chậm rãi
ngẩng đầu, bắt đầu hoạt động cổ tay đề phòng bất kỳ trường hợp nào.
Vị Tổng giám đốc Thẩm
này vẫn còn đang nói: “Có điều cậu chính là người phụ trách hệ thống công trình
lần này, tôi nói tiếng xin lỗi trước với cậu cũng là chuyện nên làm. Mặc dù cậu
Trang vẫn còn trẻ nhưng đã có trí tuệ hơn người, chắc cậu sẽ không so đo với
tôi, đúng chứ?”
Trang Ngạn Du hỏi: “Vậy
nên chúng ta đang đi đâu?”
Tổng giám đốc Thẩm vội
vàng nói: “À? Đây là hướng tới nhà hàng...”
Trang Ngạn Du gật đầu,
không nói nữa.
Nhưng mà cậu càng không
nói tiếng nào thì vị Tổng giám đốc Thẩm này lại càng sốt ruột.
Chờ tới khi xe đã dừng
lại trước cửa nhà hàng, Trang Ngạn Du trực tiếp xuống xe mà không thèm nói gì.
Tổng giám đốc Thẩm thấy
thế, vội vàng muốn kéo cậu lại: “Cậu Trang chờ đã, tôi...”
Tay ông ta vừa chạm vào
cánh tay của Trang Ngạn Du, chỉ thấy cậu đè tên béo nặng hơn trăm cân đó về lại
trong xe bằng kỹ xảo nào đó.
Tổng giám đốc Thẩm đập
mạnh vào cửa xe, mặt áp vào cửa kính, lực mạnh đến mức suýt làm vỡ cửa.
Ông ta ngây ngẩn cả
người, sau một hồi lâu mới nói: “Cậu hiểu lầm rồi! Tôi chỉ muốn giải thích cho
cậu hiểu!”
Trang Ngạn Du bình tĩnh
liếc ông ta một cái, lúc này mới chậm rãi thả ông ta ra, dùng giọng điệu vô cảm
như người máy giải thích: “Ngại quá, tôi chỉ phản xạ có điều kiện thôi.”
Đã từng dẫn dắt nhiều
ký chủ như vậy, mặc dù cậu không biết tu tiên nhưng vẫn luyện được một chút
công phu phòng thân.
Trang Ngạn Du nhắc lại:
“Ông không cần phải xin lỗi tôi, dù sao người bị ông mắng cũng chẳng phải tôi.”
Đúng lúc này, phía sau
vang lên một giọng nói ngạc nhiên: “Du Du?”
Trang Ngạn Du sửng sốt,
theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Trầm Tập đứng ở cách đó không xa, còn
đang bất ngờ nhìn cậu.
Ôn Trầm Tập giống như
vừa bị cảnh tượng Trang Ngạn Du dùng một tay đè người kia làm cho hết hồn, tầm
mắt cứ chuyển quanh tay chân mảnh khảnh của cậu mãi, cuối cùng mới quay trở về
nhìn vào mặt của cậu.
Ôn Trầm Tập đột nhiên
nghĩ đến việc ngày đó anh ôm Du Du vào lòng, kết quả Tiểu Du chỉ mềm nhũn dựa
vào mình.
Đột nhiên có hơi cảm
động.
Du Du thật sự quá tốt
với anh, cũng không xử lý anh giống như vị Tổng giám đốc Thẩm này…
Trang Ngạn Du cũng bất
ngờ, cậu giương mắt ngẩn người nhìn Ôn Trầm Tập: “Sao anh cũn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.