《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Hứa Ngạc Hoa giật mình, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bà lại là người
đánh mất lập trường của chính mình.
Bản thân bà vốn là một tấm gương không tốt, so với điều này, quyết định của
Lục Minh Đồng chẳng là gì cả.
Hơn nữa rõ ràng Lục Minh Đồng cũng không sẵn sàng lắng nghe ý kiến của
bà.
Sau một hồi im lặng, Hứa Ngạc Hoa hỏi: "...Con đã suy xét kỹ
chưa?"
Lục Minh Đồng nói tất nhiên, ngần ấy năm cũng đủ để cậu suy nghĩ thấu đáo vấn
đề này.
Hứa Ngạc Hoa không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên thuyết phục nào, nửa đời
này của bà kinh nghiệm không có bao nhiêu nhưng lại học được rất nhiều thứ, thế
nên mặc kệ Lục Minh Đồng có nghe hay không bà cũng muốn nói một ít gì đó.
"Minh Đồng, mẹ nói lời này không phải là nghi ngờ quyết tâm của con.
Con cũng biết mẹ của Tiểu Ngư là người thế nào, cũng nên biết các con sắp sửa đối
mặt với một trở ngại tuyệt đối không phải do mẹ, mẹ không có quan điểm đạo đức
như vậy để tác động đến cuộc đời của con. Nói một cách khách quan, nữ giới
trong xã hội này luôn phải chịu nhiều chỉ trích nặng nề hơn nam giới, hy vọng
con sẽ lo lắng bao gồm một phần những lời chê trách mà Tiểu Ngư phải chịu.”
Chính bà là điển hình, biết rất nhiều đạo lý nhưng lại không thể sống tốt
cho cuộc đời của mình.
Những lời này hoàn toàn là bà đứng dưới góc độ của Thẩm Ngư mà lên tiếng, bởi
vậy Lục Minh Đồng không hề có bất cứ mâu thuẫn nào.
Hứa Ngạc Hoa quay lại nhìn cậu một cái.
Ở một nơi mà bà ốc còn không mang nổi mình ốc, Lục Minh Đồng đã lặng lẽ lớn
lên thành hình dáng của *chi lan ngọc thụ như bây giờ. (*) (văn học) cây phong lan và cây ngọc
ngân; (nghĩa bóng) một đứa trẻ với triển vọng tương lai tuyệt vời. Cả đời bà bị giam cầm trong cái lồng thế tục và trái lẽ thường, mỗi nhân vật
bà đảm nhận đều không làm tròn bổn phận, đặc biệt là vai trò của một người mẹ.
Rạn nứt giữa hai người họ còn lâu mới hàn gắn được bằng lời nói, thậm chí
cũng đã bỏ lỡ cơ hội thành thật với nhau từ lâu.
Dựa trên nhận thức này, bà cảm thấy nếu có một người có thể đồng hành cùng
cậu, chữa lành tính tình quái gở lầm lì của cậu thì bà không có lý do gì để
không ủng hộ.
Vì vậy, ngoại trừ khuyên nhủ, bà còn bổ sung thêm hai câu chúc phúc từ tận
đáy lòng: “Mẹ biết con là người sáng suốt, đến lúc đó con phải làm chỗ dựa tin
cậy cho con bé. Chọn bên trái không sai, chọn bên phải cũng không sai, điều tối
kỵ nhất là không được đưa mình vào thế khó xử.”
Lục Minh Đồng hiếm hoi "Vâng" một tiếng, đồng ý với lời của bà.
Dù cho giọng điệu không quá tán thành nhưng cũng mang lại cho bà một tia an
ủi, cho bà cảm nhận được mình vẫn còn trong vai trò của một người mẹ.
Cuối cùng, Hứa Ngạc Hoa nói: "Tiểu Ngư sẽ không bằng lòng gặp mẹ, cũng
đừng nói với con bé hôm nay con gặp mẹ. Từ nay về sau hai đứa có thể tự mình sống
tốt cuộc đời của chính mình.”
“Gia đình” từ lâu đã là một khái niệm được giải cấu trúc cho tất cả những
người liên quan đến vấn đề này, vì vậy ta không cần phải theo đuổi sự hoàn hảo
theo nguyên tắc của thế đời.
"(*)Cầu nhân đắc nhân, con phải kiên nhẫn.”
(*) Cầu nhân đắc nhân – “求仁得仁” (cầu nhân đức được nhân đức,
tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng). (Cre: hoasinhanhca) Bọn họ tạm biệt ở cửa khách sạn.
Trước khi chia tay, Hứa Ngạc Hoa hỏi Lục Minh Đồng có biết về lễ đính hôn của
con trai cậu mình ở Giang Thành hay không.
"Cậu có gửi thiệp mời cho con.”
Hứa Ngạc Hoa cười khổ nói: "Đúng là nguyên tắc rất rõ ràng."
“Con có nhận không?� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.