《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Mối quan hệ giữa Thẩm
Ngư và ông ngoại không tốt bằng mối quan hệ giữa cô và và ông nội.
Sự việc năm đó cũng
là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu là do quan hệ với ông ngoại bên
kia phức tạp hơn — ông ngoại đã ly hôn, vị ‘bà ngoại’ trên danh nghĩa này của
Thẩm Ngư khi kết hôn với ông ngoại còn mang theo hai đứa con riêng của chồng
trước.
Diệp Văn Cầm không
thích ‘mẹ kế’ này cho lắm, bà ấy thậm chí còn không thích hai ‘anh trai’ và ‘chị
gái’ mà bà cụ mang đến - "Người nhỏ người lớn đều là một kiểu con buôn
khôn khéo" Diệp Văn Cầm thường nói với Thẩm Ngư thế này.
Bởi vì chuyện này,
Thẩm Ngư không có tiếp xúc thân mật với ông ngoại ở bên kia, chỉ đến thăm vào Tết
Nguyên Đán.
Ông ngoại tính tình
bộc trực, hào sảng, thẳng thắn, thích kết bạn, đồng thời cũng rất giữ thể diện.
Sinh nhật là chuyện
lớn, lại là đại sinh nhật bảy mươi tuổi, tất nhiên không thể mất sự phô trương.
Thẩm Ngư biết hôm
nay sẽ là một dịp trọng đại, nhưng khi thật sự đến bữa tiệc, lại phát hiện ra
thật nằm ngoài sức tưởng tượng.
Toàn bộ sảnh tiệc của
khách sạn được vây kín, khung cảnh tràn ngập hoa, ông ngoại đón khách ở cửa, mặc
một bộ đồ Đường mới may, nền đen và hoa văn đỏ son, mái tóc cũng mới cắt, tuy đầu
đã hoa râm nhưng lại tinh thần tràn trề, không hề thấy có chút nào già nua.
Thẩm Ngư vừa xuất
hiện, ông ngoại đã nắm cả hai tay của cô, cẩn thận nhìn cô, cười nói, Tiểu Ngư
Nhi ăn diện thật xinh đẹp.
Một vị khách gần đó
cười đáp lại: "Dự tiệc rượu sinh nhật xong rồi, lần sau mời chúng tôi đến
uống rượu cưới của cháu gái nhé!"
Một câu chọc cho
ông ngoại mỉm cười.
Diệp Văn Cầm, Tần
Chính Tùng và Tề Cánh Ninh cũng đến.
Diệp Văn Cầm ra hiệu
cho Thẩm Ngư đến: "Sao lại tới đây muộn thế, nhanh lên, mẹ và ông Tần đi
tiếp đãi khách, con ở chỗ này tiếp Tiểu Tề nhé."
Tề Cánh Ninh hôm
nay mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thoạt nhìn chất liệu vải và đường may đắt tiền,
dù vậy cũng không thể gọi anh ta là người làm nền được, bởi vì anh ta có khí chất
cao quý.
Nhưng nói thật, anh
ta thuộc loại mà nếu như Thẩm Ngư đụng phải trong quán bar cũng sẽ không chủ động
tiến lên chào hỏi, bởi vì cảm giác có khoảng cách, vừa nhìn đã biết hai người
không phải người cùng một thế giới.
Thẩm Ngư không biết
làm thế nào để ‘tiếp đãi’, cũng không nghĩ rằng Tề Cánh Ninh lại có hứng thú với
thân thích bạn bè mà anh ta không hề biết.
Hàn huyên vài câu,
không có gì để nói nữa, cảnh tượng thật xấu hổ.
Lúc này ‘cô em họ’
của Thẩm Ngư nhìn thấy cô, vẫy tay bảo cô ngồi xuống.
Bàn của cô em họ rất
sôi nổi, tất cả những người trẻ tuổi thuộc nhiều họ hàng khác nhau của nhà họ
Diệp đều tụ tập cùng nhau trò chuyện tán gẫu, ba bốn chủ đề đồng thời diễn ra.
Quan hệ giữa Thẩm
Ngư và cô em họ sắp học năm hai này tương đối thân thiết, thỉnh thoảng cùng
nhau ăn tối.
Nhưng Thẩm Ngư
không thích chơi với cô ấy cho lắm, bởi vì có lúc cô ấy nói chuyện đôi khi sẽ
không xem thời thế, ví dụ như bây giờ: "Chị họ, Trần Kế Châu không đi cùng
chị sao?"
Thẩm Ngư vẻ mặt xấu
hổ: "... Chị và anh ta đã chia tay rồi."
Bấy giờ cô em họ lại
lên tinh thần, hỏi cô xem chuyện xảy ra chi tiết như thế nào, có phải đối
phương ngoại tình hay không.
Thẩm Ngư may mắn là
Diệp Văn Cầm không ở đây, nếu không nghe thấy ‘chuyện thế này’ sẽ rất đau lòng,
bí mật phàn nàn với cô: già trẻ lớn bé đều thích buôn chuyện giống nhau.
Thẩm Ngư không thỏa
mãn được ánh mắt bàn tán của mọi người, chỉ nói: “Tính tình không hợp, chia tay
trong hòa bình” để giải quyết vấn đề này.
Tề Cánh Ninh đứng
ngoài cuộc nói chuyện, rõ ràng anh ta có khuôn mặt xa lạ, nhìn cũng không giống
người trong họ, mọi người chỉ dám liếc nhìn anh ta, không dám nói chuyện với
anh ta.
Lúc này, anh ta đối
mặt với Thẩm Ngư, cười nói: “Tôi thấy cuối hành lang có một phòng uống trà, có
thể cùng tôi qua đó ngồi một lát không?”
Giờ phút này, Thẩm
Ngư khá cảm kích mình còn có nhiệm vụ ‘tiếp đãi Tề Cánh Ninh’.
Phòng trà cũng
không yên tĩnh, nhưng so với sảnh tiệc thì tốt hơn nhiều.
Thẩm Ngư ngồi xuống
không bao lâu, liền nhận được điện thoại Lục Minh Đồng.
Cô đang lựa lá trà ở
đó, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, cô hoảng sợ quay lại nhìn nhưng
không thấy Diệp Văn Cầm, vì vậy cô nhấc điện thoại, ra hiệu cho Tề Cánh Ninh là
mình nhận cuộc gọi, sau đó đã đi đến nơi xa nhất cạnh cửa sổ.
Tề Cánh Ninh ngồi
thư thái trên chiếc ghế mây, hai ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).