Thẩm Ngư không muốn ở lại thủ
đô thêm một giây phút nào nữa, vì vậy cô đã đặt lại chuyến bay lúc 5:00 chiều,
chuyến bay bị hoãn một giờ, lúc đến Nam Thành đã là 9:00 tối.
Lục Minh Đồng khăng khăng đòi
đến đón cô.
Cậu đợi ở sảnh đợi của sân
bay, tay cầm [1] Nintendo Switch, bộ dạng vô cùng nhàn rỗi, sau khi đón cô cậu
liên tục phàn nàn nói mình đã đợi rất lâu.
… Cứ như thể cô cầu xin cậu đến
đón vậy.
Lục Minh Đồng lưu trò chơi dưới
dạng tệp tin, nhét vào chiếc ba lô màu đen cậu mang đi, vô cùng tự nhiên nhận lấy
vali trong tay Thẩm Ngư.
Ra khỏi sân bay, Lục Minh Đồng
hỏi tối nay cô muốn ăn gì.
Do ảnh hưởng bởi thời tiết cộng
thêm tâm trạng không vui, Thẩm Ngư không có cảm giác thèm ăn. Đi ngang qua một
cửa hàng trà sữa nổi tiếng trên Internet mở ở sân bay, cô nhìn thấy bảng hiệu sản
phẩm mới đột nhiên muốn uống thử.
Lục Minh Đồng liếc nhìn:
"Chị đại à, đó là đồ uống cho kỳ kinh nguyệt, hay chị còn chưa hết kỳ."
"Cậu thể thử gọi tôi là
chị đại một lần nữa xem?"
Lục Minh Đồng ngược lại lại
cười: "Chị còn có tâm trạng để thách thức tôi?"
"Sao lại không, tôi giờ
vẫn còn dư sức đánh cậu."
Lục Minh Đồng khịt mũi, không
định vạch trần cô.
Đường bị kẹt xe, tài xế vừa mở
cửa sổ vừa hút thuốc, làm Thẩm Ngư ngửi thấy toàn mùi khói xe.
Chuyến đi này thực sự khiến
cô rất khó chịu, cô dựa vào cửa sổ xe uể oải, không dậy nổi tình thần.
Lục Minh Đồng nhìn cô vài lần,
nhưng sau khi nghĩ lại vẫn quyết định không hỏi.
Khi xuống xe, Lục Minh Đồng
giúp cô lấy vali trong cốp xe. Thẩm Ngư đi tới ngăn cậu: "Không cần giúp
đâu, cậu cứ đi tìm chỗ ăn cơm đi."
Lục Minh Đồng tránh cánh tay
cô, nhẹ nhàng xách vali rời đi.
“…Này!” Thẩm Ngư theo sát
phía sau.
Toà nhà có đèn kích hoạt bằng
giọng nói, nhưng là loại đèn sợi đốt, độ sáng cực kỳ thấp.
Cậu leo cái cầu thang này
trong nhiều năm đã tạo thành trí nhớ cơ bắp đã quen thuộc với sự khác biệt về độ
cao giữa mỗi bậc thang.
Một mạch leo đến lầu bảy, Lục
Minh Đồng đứng trước cửa ra hiệu cho cô lấy chìa khóa mở cửa.
"Cậu lúc nào cũng tự làm
theo ý mình."
“Chị nói đúng.” Cậu thờ ơ đồng
ý, thúc giục cô nhanh lên.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Ngư vẫn
lấy chìa khóa cửa.
Lục Minh Đồng không đi vào mà
đặt hành lý ở cửa, cúi đầu nhìn cô: "Ra ngoài ăn cơm?"
Thẩm Ngư không trả lời, đổi
giày vòng qua người cậu đẩy vali đi vào.
Lục Minh Đồng cũng đi theo.
Thẩm Ngư bật điều hòa, rửa mặt
sạch sẽ, trở lại phòng ngủ thu dọn hành lý.
Lục Minh Đồng vẫn luôn đi
phía sau cô như một tên ngốc, giờ phút này đang khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ
nhìn cô.
"Cậu không có việc gì
làm sao?"
"Không có."
Thẩm Ngư không thèm để ý tới
cậu nữa, mở vali trải trên mặt đất, lấy từng bộ quần áo bên trong ra để lên giường.
Lục Minh Đồng bước vào, đưa
tay ra lấy chính xác một bộ váy từ trong đống quần áo, bộ váy làm bằng nhung
màu xanh đậm, hoa lệ đến mức không hợp ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).