Sau bữa tối, Tô Nhan cố tình ở trong
phòng khách với Trâu Cát Phân, rất khuya mới trở về phòng. Cô sợ Tư Mộc sẽ qua
phòng mình sớm nên tắm rửa xong liền đi ngủ, hiện tại chất lượng giấc ngủ của
cô đã giảm sút hơn trước rất nhiều, thường sau nửa đêm cô mới ngủ được. Bởi
vậy, Tư Mộc cố tình đợi qua thời gian đó mới vào phòng, nhưng vẫn khiến Tô Nhan
giật mình mở mắt ra ngay lập tức.
Trong phòng không bật đèn, Tư Mộc
theo ánh đèn từ cửa sổ đi đến bên giường Tô Nhan. Cô vừa kéo chăn vừa cảnh giác
nhìn cậu.
"Còn chưa ngủ à?" Cậu vừa
nói vừa ngồi xuống, nằm xuống ôm lấy cả người cứng ngắc của cô vào trong lòng.
"Sao cậu lại có chìa
khóa?" Rõ ràng là cô đã khóa cửa rồi mà.
"Từ rất lâu trước kia tưởng chị
không trở về, em đã lưu lại một bản dự phòng, không muốn trả lại." Tư Mộc
cẩn thận hôn lên má cô, thỏa mãn thở dài: "Làm sao bây giờ? Không ôm chị,
em ngủ không được."
"Cậu ôm tôi như vậy tôi cũng
không thể ngủ được."
Tư Mộc cười khẽ: "Còn chưa quen
sao?" Vừa nói, bàn tay xấu xa của cậu đã luồn vào trong chăn, bắt đầu vuốt
ve thân thể Tô Nhan dưới lớp áo mỏng.
"Đừng quá phận, nơi này cách âm
không tốt, mẹ cậu nghe được sẽ phản ứng như thế nào?" Tô Nhan có chút kiềm
chế nói.
"Em không sợ, chị có thể mắng
to hơn một chút, em càng hy vọng để mẹ biết chuyện của chúng ta." Nói
xong, Tư Mộc có chút lạnh lùng vén chăn chui vào, lật người đè cô lại, nắm lấy
hai tay Tô Nhan, nhanh c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.