Mã Thành Lỗi tháo kính râm ra, cầm
trên tay chơi đùa: “Đi ăn cơm sao?”
Tô Nhan gật đầu, một mình cô bây giờ
ăn cơ bản cũng là ăn cơm hộp.
Anh ta hất đầu hướng về phía chiếc
xe: “Đi thôi, đi chung với nhau đi!”
Tô Nhan hơi chần chờ rồi sau đó đi
tới.
Xe chạy băng băng trên đường, Tô
Nhan nhìn cảnh vật bên ngoài đang không ngừng lui về phía sau, sau một lúc thật
lâu mới nói: “Gần đây anh thế nào?”
“Rất tốt.” Mã Thành Lỗi xoay vô
lăng, vui vẻ nói: “Hiếm khi thấy có lúc em cũng quan tâm tới tôi.”
Tô Nhan xấu hổ nghiêng đầu: “Tôi chỉ
là dựa theo phép tắc cư xử mà hỏi một chút thôi, nghe Trần Quần nói quán bar
của anh không còn kinh doanh nữa.”
“Ừm, tình hình kinh doanh không tốt
lắm, nên dứt khoát không mở nữa.” Anh ta dừng một chút rồi lại nói: “Dáng vẻ của
em đối với tôi lúc trước nhìn cũng không giống người hiểu phép tắc cư xử.”
“Tôi mà lại thô lỗ như thế sao?”
“Ngay cả chuyện này mà tự em cũng
không biết sao?”
Vốn là muốn đi ăn đồ tây, nhưng Tô
Nhan lại không đồng ý, đối mặt với việc sử dụng dao nĩa tỉ mỉ như vậy, ăn quá
mệt mỏi, cuối cùng họ đi đến quán ăn Tứ Xuyên bình thường.
Việc làm ăn rất phát đạt, dường như
không còn chỗ ngồi, bọn họ đi một vòng thật vất vả mới mới tìm được một vị trí
ở trong góc.
Món ăn Tứ Xuyên có hương vị nặng, Tô
Nhan có thể ăn cay, nhưng không tính là có thể ăn quá tốt, một bữa ăn uống vài
ly nước, đầu còn đổ đầy mồ hôi.
Mã Thành Lỗi cười cô: “Có phải em
quá đề cao bản thân mình rồi không? Ăn không được còn muốn tới đây.”
“Trần Quần đề cử nhiều lần rồi, hơn
nữa tôi ăn rất vui vẻ.” Cô lau mồ hôi bằng khăn giấy và uống một ngụm nước.
“Nhìn em có vẻ như cũng không quá
thoải mái!” Có thể là do quá cay, cả đôi môi đều bị đỏ, Mã Thành Lỗi từ trong
túi lấy ra một hộp thuốc đưa cho cô: “Uống một viên đi.”
“Không có bị ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.