“Có yêu cầu cụ thể nào không? Chẳng
hạn như tuổi tác hay giới tính.”
“Không có.”
“Được, hai ngày nữa tôi sẽ tìm cho
cậu.” Lý Đinh không hỏi cậu tại sao lại tìm người như vậy, mà cho dù anh ta có
hỏi, đối phương cũng chưa chắc đã trả lời.
Tư Mộc cảm ơn anh ta rồi đi ra
ngoài.
Hai ngày sau, một người có khuôn mặt
chữ điền, đầu cắt ngắn tiếp cận Tư Mộc, bộ dáng bên ngoài trông rất bình thường
với áo khoác và quần bò đơn giản, trông giống hệt như những thanh niên bình
thường trên phố.
Tư Mộc đã biết được một phần thông
tin của đối phương qua email từ ngày hôm trước, tên anh ta là Tôn Vĩ, là một bộ
đội đặc chủng, anh ta vô tình bị thương trong một nhiệm vụ, báo cáo sơ bộ bị
thương cấp ba.
“Lý Đinh kêu anh tới đây?”
“Ừ.” Đối phương gật đầu: “Xin chào,
tôi tên là Tôn Vĩ.”
“Tư Mộc.” Cậu xoay người đón anh ta
vào trong, sau đó rót cho anh ta một ly nước: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản,
chỉ cần giúp tôi theo dõi một người, sau đó báo cáo cho tôi biết tình hình hoạt
động trong ngày của cô ấy cho tôi biết.”
“Vâng.” Tôn Uy không nhiều lời, mang
theo sự nghiêm khắc cùng trầm mặc đặc thù của quân nhân. “Có điều kiện gì khác
không?”
“Đừng để cô ấy biết là anh theo dõi
cô ấy.”
Kể từ ngày đó Tô Nhan không gặp lại
Tư Mộc nữa, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ gọi điện, nhưng cô thường cố ý bỏ lỡ, cô
không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào biểu hiện của Tư Mộc,
cô cảm thấy rất có hy vọng.
Lần cuối cùng hai người bọn họ gặp
nhau là vào dịp cuối năm, rốt cuộc Tô Nhan cũng được tan làm. Hôm qua tuyết
rơi, đường đi còn hơi trơn, cô nhíu mày, bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng hít sâu
một hơi, phả ra một làn sương trắng từ chiếc khăn choàng cổ.
Đi vào tiểu khu rồi lên lầu, cô nhìn
thấy Tư Mộc ở cửa ra vào, có vẻ như cậu vừa mới cắt tóc, sạch sẽ thoải mái, cậu
mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đã lâu không gặp, trông cậu có vẻ tốt hơn
trước.
Tô Nhan hít hít cái mũi đỏ bừng, lấy
ra chìa khóa mở cửa, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tư Mộc bước sang một bên: “Tới đây
xem chị thế nào.”
“Vẫn ổn.”
Sau khi vào nhà, Tư Mộc nhìn xung
quanh, mọi thứ vẫn giống như ngày cậu rời đi, ngoại trừ việc căn phòng cậu đã
từng ở giờ được sử dụng như phòng làm việc.
Tô Nhan không suy nghĩ nhiều, bưng
tách trà lên cho cậu, chân khẽ đạp vào ghế một cái.
Tư Mộc thấy được liền hỏi chuyện:
“Chân chị không thoải mái à?”
“Có chút, chắc tối hôm qua ngủ không
ngon nên bị tê.”
“Để em giúp chị xoa bóp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.