Xem mắt không phải là điều gì đáng
xấu hổ, nhưng nó cũng không phải là điều gì quá vẻ vang, Tô Nhan quá lười nói
chuyện này với một đứa trẻ, nhưng khi cô quay lại và nghĩ về những gì Trần Quần
đã nói lần trước, cô nghĩ đó là một lý do tốt và đáng để thử.
“Ồ, không có gì nghiêm trọng đâu,
chỉ là mấy ngày này chị muốn đi xem mắt thôi.” Tô Nhan đang sắp xếp quần áo
trên giường, tầm mắt thì vẫn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của Tư Mộc.
Cậu sửng sốt một chút, tay cầm điều
khiển từ xa có chút run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn khá bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Thật sao? Chị đồng ý đi xem mắt à?”
“Có gì mà không đồng ý. Tuổi của chị
cũng đã lớn rồi!”
Tư Mộc quay đầu lại tiếp tục xem TV,
không nói gì nữa.
Tô Nhan liếc nhìn bóng lưng của cậu,
cô suy nghĩ vài giây rồi đi tới đứng ở bên cạnh cậu, giả vờ vô vị hỏi: “Này, em
cảm thấy thế nào về chuyện này?”
Tư Mộc chống cằm, trong mắt có chút
trống rỗng, nhưng Tô Nhan lại không thấy được, cậu nói: “Em thì có ý kiến gì
được đây, tuổi lớn đi xem mắt cũng là bình thường thôi.”
Tô Nhan không còn nhỏ nữa, nếu nói
điều gì đó ngăn cản cô, điều đó sẽ dễ gây ra sự bất bình, cô có thể làm thứ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.