Tô Nhan biết cậu còn đang canh cánh
về việc cô đột ngột bỏ nhà đi, nên cô hít sâu một hơi: “Vì chị quá tức giận nên
mới bỏ đi, nhưng chị cũng không hối hận, nếu có thể có cơ hội thứ hai thì có
thể chị vẫn sẽ làm như vậy, em không phải chị, em sẽ không hiểu được tâm tình
của chị, trên đời vĩnh viễn không có thứ gọi là đồng cảm, chỉ có chính em mới
có thể hiểu được sự đau khổ của chính mình, Tư Mộc, em phải hiểu cho chị!”
Nhưng ai sẽ hiểu cho cậu đây? Cậu sợ
hãi đã lâu như vậy, gần như phát điên rồi, nhưng ai có thể hiểu cậu? Sẽ không
ai trên thế giới này hiểu được đâu.
Tô Nhan là chị gái của cậu, và sự
thật này sẽ không bao giờ thay đổi, mỗi ngày cậu đều phải vật lộn bên bờ vực
của nỗi đau, nhưng cậu thậm chí không thể nói một lời nào về Tô Nhan với bất kỳ
ai, và cậu vẫn phải cố gắng hết sức để kiềm chế tình cảm ngày càng lớn của
mình, đó là tội lỗi mà cậu không thể tự mình giải thoát, cậu chỉ mới mười bốn
tuổi, còn chưa biết nên đối mặt với loại tình cảm không nên có này như thế nào,
cũng không ai có thể giúp cậu dù chỉ một chút.
Tô Nhan nhìn thấy đôi mắt đột nhiên
đỏ bừng của Tư Mộc, trong lòng cô liền mềm nhũn, cô biết rất rõ việc Tư Mộc phụ
thuộc vào cô như thế nào, đây là thói quen đã hình thành qua nhiều năm, cô
không chỉ là một người chị gái mà cô còn đóng vai trò là anh trai của cậu nữa.
Cô đi tới, vỗ vỗ vai Tư Mộc an ủi:
“Chị đã quyết rồi, chị biết chị làm việc này là thiếu suy xét, dù sao cũng sẽ
không có lần thứ hai, hơn nữa cũng không phải là chị không trở lại, cùng lắm
thì em có thể đến chỗ của chị chơi!”
Tư Mộc nhìn Tô Nhan đang huyên
thuyên trước mặt, ánh mắt cậu lóe lên, cậu đột nhiên giơ tay ôm cô vào lòng,
thân hình nhỏ bé hơn so với cậu tưởng tượng, nhưng nó dễ dàng xoa dịu nỗi khắc
khoải trong lòng cậu.
Tô Nhan bị cậu ôm một cách thụ động,
sắc mặt cô trở nên có chút mất tự nhiên, dù sao hai người cũng cao gần bằng
nhau, đối phương lại là một cậu nhóc đẹp trai, mặc dù là nhỏ tuổi hơn so với cô
nhiều, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ.
Cô vỗ vỗ eo cậu: “Coi nào, em đã bao
nhiêu tuổi rồi? Em không thấy nóng sao?”
Tư Mộc nhìn chằm chằm con búp bê nhỏ
bị Tô Nhan ném trên mặt đất, ánh mắt trong veo, nhưng lại nhẹ giọng gọi: “Chị!”
Giọng nói dường như tràn đầy sự buồn b� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).