Kể từ khi nhận được tin nhắn của Mộ Dữu trong nhóm, Hách
Mộng Thành và Trách Trách lại nhìn tác giả trên sân khấu, như thể có ai đó bấm
nút tạm dừng.
Chẳng lẽ không phải cùng một người hả?
Nhưng mà cảm giác giống nhau quá đi!
Giọng nói, dáng người, màu sơn móng tay… thậm chí cả độ
dài của tóc đều trùng khớp!
Trong buổi ký tặng, Hách Mộng Thành cầm mấy cuốn truyện
trong tay ngồi xếp hàng ở đằng sau, cả buổi vẫn luôn nhìn cô gái trên sân khấu.
Cô ấy đột nhiên dùng cùi chỏ đụng vào Trách Trách, nghi
ngờ hỏi: “Thật sự không phải Dữu Tử sao?”
Trách Trách suy nghĩ chút rồi nói: “Cậu nói thử xem, có
khi nào Dữu Tử còn một người chị song sinh thất lạc nhiều năm không?”
Hách Mộng Thành ôm truyện vào lòng, một tay sờ cằm nói:
“Chưa từng nghe Dữu Tử nói qua chuyện này, chị em sinh đôi chủ yếu giống nhau ở
gương mặt, cô ấy đeo mặt nạ chắc không hẳn là giống hệt nhau. Dáng người chắc
cũng như vậy, không phải trong giới giải trí còn có nghề diễn viên đóng thế
sao.”
Trách Trách cũng hiểu, cô chỉ là suy đoán lung tung một
tí, nghe Hách Mộng Thành nói như vậy, cô ấy thở dài: “Chuyện này cũng tà đạo
thật chứ, ngay cả màu sơn móng tay cũng giống tụi mình nữa.”
Hai người đang bận mải mê bàn luận thì sau lưng có người
thúc giục: “Hai người có ký không vậy?”
Hách Mộng Thành và Trách Trách đồng thời giật mình, nhìn
lại thì không còn ai ở phía trước.
Trước bàn ký tên, cô gái đang điềm tĩnh ngồi đấy nhìn về
phía họ, gật đầu cười với cả hai, vừa lịch sự vừa dịu dàng.
Da đầu Trách Trách có chút tê dại, yên lặng đẩy Hách Mộng
Thành lên trước mình.
Trong lòng Hách Mộng Thành thầm mắng, những vẫn không dám
khẳng định, chỉ có thể tạm thời để những rối rắm đó qua một bên.
Thấy được nữ thần mà mình ngưỡng mộ đã lâu, Hách Mộng
Thần vẫn vô cùng kích động, hưng phấn mở lời: “Vợ Xoài à, tôi hâm mộ cô đã lâu,
lúc trước không có cơ hội tham gia buổi ký tặng của cô, hôm nay rốt cuộc cũng
có dịp đi được, còn có thể nhìn thấy vợ một cách chân thực, quá hạnh phúc
luôn!”
Trách Trách cạn lời đụng Hách Mộng Thành một chút, thật
đúng là bị chuyện của Dữu Tử làm cho bấn loạn luôn mà.
Ngay trước mặt tác giả mà gọi vợ tùm lum, lại còn vợ Xoài
gì nữa chứ, gọi trên mạng thì cũng thôi đi, không ngờ trước mặt người ta còn
thật sự gọi như thế!
Trách Trách lại nhìn qua vị tác giả bị gọi là vợ kia.
Cô ấy đeo mặt nạ nên không nhìn rõ biểu cảm, chỉ là nơi khóe
miệng cong lên một chút, cạn lời nở nụ cười.
Cổ tay trắng mảnh khảnh của cô gái nhận cuốn truyện trong
tay Hách Mộng Thành, nghiêm túc cúi đầu ký tên, lại viết thêm vài câu chúc, sau
đó nhẹ nhàng đưa trả lại.
Hách Mộng Thành nhận lại sách, lại tiếp tục nói thêm vài
câu vô tri rồi đi qua một bên chờ Trách Trách.
Lúc Trách Trách cũng cầm chữ ký về, Hách Mộng Thành kích
động nói: “Tớ cảm thấy hình như không phải Dữu Tử thật rồi.”
Trách Trách mở cuốn truyện trong tay mình ra, nhìn chữ
viết trên đó, thuận miệng hỏi: “Sao cậu xác định được?”
Hách Mộng Thành: “Vừa nãy vợ tớ ôn nhu như vậy, cậu thấy
Dữu Tử có cười ôn nhu như vậy với tớ bao giờ chưa? Vừa rồi nếu thật sự là Dữu
Tử thì cậu ấy cũng quá bình tĩnh khi nhìn tháy tụi mình rồi.”
Trách Trách vẫn còn đang nghiên cứu chữ ký trên truyện,
tựa như suy ng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.