“Hả?” Đồng tử Mộ Dữu bỗng chốc giãn ra, không thể tin
nhìn hộp đồ vật trong tay Doãn Mặc.
Thì ra trong hộp có nhiều gói như vậy sao? Mộ Dữu thật sự
không biết chuyện này.
Bình thường, Doãn Mặc sẽ tự mình dùng nó trong thời điểm
mấu chốt, Mộ Dữu chỉ biết thứ này được cất trong ngăn kéo ở đầu giường, cô cũng
chưa bao giờ nghiên cứu nó.
Đêm nay Hách Mộng Thành và Trách Trách ngủ ở đó, cô không
nhìn kỹ nên chỉ lấy một hộp ra khỏi phòng ngủ.
Cô nghĩ nhiều nhất cũng có ba bốn cái, nghĩ vì để anh vui
vẻ, số lượng này cô sẽ cắn răng chịu đựng.
Bây giờ nhớ lại lời vừa rồi cô nói với Doãn Mặc “Tối nay
dùng chúng đi”, nhiệt độ trên má Mộ Dữu đột nhiên tăng lên, vừa xấu hổ vừa ảo
não.
“Sao không nói gì?” Doãn Mặc giơ đồ trong tay lên, đung
đưa trước mắt cô, giọng điệu như nửa cười nửa không: “Đêm nay em định dùng hết
à?”
Trong phòng làm việc không bật đèn, Mộ Dữu không nhìn
thấy vẻ mặt của Doãn Mặc, nhưng trong lòng cô biết chắc bây giờ người đàn ông
chó này nhất định đang cười nhạo cô.
Nghĩ đến đó, mong muốn chiến thắng của Mộ Dữu dâng trào.
“Ừm.” Cô bình tĩnh trả lời, sau đó lại do dự: “Chỉ là
không biết, anh có thể làm được không?”
Lời vừa dứt, cô liền cảm giác được cơ bắp trên người đàn
ông vốn đang thả lỏng lại căng lên một chút: "Hả? Nói lại lần nữa."
Mộ Dữu nghiêm túc phân tích cho anh: “Sáng mai anh phải
dậy sớm đi làm, thời gian ngủ chỉ còn không đến năm tiếng, nếu nói một đêm có
thể làm mười lần, thời gian trung bình còn ít hơn nửa giờ.”
Cô chậc lưỡi hai cái: "Ngắn quá, nghĩa là anh không
làm được."
"Mỗi lần bỏ ra hơn nửa giờ, một đêm mười lần cũng
không hoàn thành chỉ ti ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.