Buổi chiều yên ả, làn gió nhè nhẹ từ đâu thổi đến làm
tung bay tấm rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang trực tiếp rọi vào, chia tấm thảm
mềm mại trong phòng thành hai mảnh sáng và tối.
Mộ Dữu tựa vào bàn làm việc, hiện tại cô đang bị Doãn Mặc
kìm kẹp.
Cô hoảng hốt, trái tim muốn vọt ra ngoài, cố nở một nụ
cười: “Em không có bí mật gì cả, nào có giấu gì anh đâu chứ? Anh không có bằng
chứng, đừng nghi oan em như vậy.”
“Bằng chứng sao?” Doãn Mặc giơ ngón trỏ, gõ nhẹ lên
notebook của cô hai cái: “Em mau mở ra cho anh xem, không chừng sẽ có bằng
chứng.”
Mộ Dữu biết nếu cô càng lo sợ sẽ khiến anh càng nghi ngờ,
vẫn giữ nét mặt bình tĩnh: “Anh thật vô lý, em vì sao lại phải mở cho anh xem?
Đây là máy tính của em, anh phải tôn trọng quyền riêng tư của em, anh nghĩ xem,
có bao giờ em muốn xem điện thoại hay máy tính của anh đâu.”
Doãn Mặc từ trong túi lấy điện thoại đưa cho cô: “Em cứ
tự nhiên, máy tính cũng có thể cho em tuỳ ý xem.”
Anh nhìn cô, hai đồng tử đen láy sâu thăm thẳm như muốn
nhìn thấu suy nghĩ của cô : "Anh đối với em trước giờ không có bí
mật."
Mộ Dữu: "..."
Nghe lời nói này từ anh, người có bí mật như cô không
khỏi tự hổ thẹn.
"Thật ra…" Cô cúi gằm mặt, hít một hơi thật
sâu, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn anh: "Trong máy tính của em thật sự có bí mật,
nhưng không phải làm điều sằng bậy có lỗi với anh, chỉ là có chút ngượng
ngùng."
"Hửm? "
Mộ Dữ thở bày, bày ra bộ mặt nếu anh đã phát hiện, cô sẽ
thành thật trình bày: "Chuyện là, trường đại học A sắp tới sẽ làm lễ kỷ
niệm thành lập trường, anh có người quen ở trường đại học A, chắc cũng biết
điều này nhỉ?"
Doãn Mặc: "Ừ, thầy Hoắc có nói với anh."
Mộ Dữu nói tiếp: "Thầy Cận nhờ em thiết kế thư mời
kỷ niệm ngày thành lập trường, chờ đến khi anh nhận được thư mời, nhìn tên
người vẽ bìa thư là tên em, sẽ khiến anh bất ngờ, cho nên em mới không cho anh
biết trước chuyện này."
Cô chỉ chỉ máy tính còn đang nằm trên bàn: "Vừa rồi
em đang làm việc đó."
"Chỉ có như vậy?" Doãn Mặc nhớ lại gương mặt lo
lắng của cô, trong lòng anh có chút bán tín bán nghi.
Mộ Dữu quả quyết gật đầu: "Vâng, chỉ như vậy
thôi."
Bị anh dọa một phen hết hồn, cô dỗi hờn: "Đều tại
anh cả, cứ ép em nói, giờ nói ra rồi không còn gì bất ngờ nữa."
"Hoàn thành đến đâu rồi?" Doãn Mặc hỏi.
Mộ Dữu: "Sắp xong rồi."
Thật ra bản thiết kế cô đã nộp trước kỳ nghỉ, thầy Cận
rất hài lòng, đã cho người mang đi in ấn, sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ phát cho
mọi người.
Mộ Dữu bổ sung thêm một câu: “Sau khi kì nghỉ kết thúc,
anh có thể nhận được thư mời.”
“Chúng ta không phải nói sẽ ra ngoài chơi sao, mau đi
nhanh kẻo trời tối.” Cô vừa nói vừa với lấy chai xịt chống nắng trên bàn, trên
mặt trên cổ xịt hai cái, xịt tay xuống chiếc váy liền thân cô đang mặc, xịt
xuống luôn cả cặp chân trắng ngần của cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Doãn Mặc vẫn cố định
trên laptop của cô, như suy tư điều gì đó.
Anh không tin sao?
Sau khi trở về, liệu anh có nhân lúc cô không đề phòng,
xem trộm máy tính của cô không nhỉ ?
Tuy rằng cô có cài mật mã, nhưng cũng không thể đảm bảo
chó đen lớn không có biện pháp giải khoá.
Mộ Dữu ngẫm nghĩ một lúc, buông chai xịt chống nắng, nhón
chân dùng hai tay ôm lấy cổ anh, cả người dán sát hoàn toàn lên người anh.
Hoa thơm quả ngọt ngay trong tầm tay, Doãn Mặc hô hấp trở
nên khó khăn, anh rũ mắt nhìn cô: “Em đang làm gì vậy?”
Mộ Dữu dùng ánh mắt ngây thơ, trong veo đánh giá anh:
“Anh hiện tại chỉ đang là người theo đuổi em, đúng không? Thật sự muốn theo
đuổi em thành công, sau đó trở thành bạn trai chính thức của em, cũng không
phải vấn đề khó.”
Doãn Mặc khẽ giật nhẹ khoé môi: “Vậy phải làm sao?”
Mộ Dữu nghiêm mặt nói: “Yêu cầu của em rất dễ, nếu anh
muốn chính thức thành bạn trai em cũng không cần làm gì quan trọng, chỉ cần…”
Cô giơ ngón trỏ trắng trẻo thon mãnh, quơ quơ trước mặt
anh: “Hai người ở bên nhau phải tôn trọng sự riêng tư của nhau, không thể tùy
tiện xem đồ của người kia.”
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Thật sự trong máy em không
có bí mật gì cả, ví dụ như hôm nay, em vốn dĩ dự định trong tương lai sẽ tặng
anh một bất ngờ, anh đột nhiên phát hiện, làm em mất hứng.”
Cô nói nhiều như vậy, Doãn Mặc vẫn không có cảm xúc gì,
Mộ Dữu nhíu mày: “Này, anh có nghe em nói không vậy, có đồng ý không?”
Lông mày Doãn Mặc hơi nhích lên một chút, cười như không
cười.
Nói nhiều như vậy, cô vẫn không cho anh xem máy tính của
cô.
Doãn Mặc vòng tay ôm lấy Mộ Dữu, môi kề sát vào người cô:
“Chỉ cần anh đồng ý, liền có thể trở thành bạn trai chính thức của em?”
Khi anh nói chuyện, cô cảm nhận được nhiệt khí trong lòng
anh, trong lòng Mộ Dữu không khỏi rung động, nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên, em
là một người biết giữ lời.”
“ Được, anh đồng ý với em.”
Thấy anh dứt khoát trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô hiểu rõ tính cách của Doãn Mặc, anh nói được sẽ làm
được.
Trút đi hòn đá trong bụng, Mộ Dữu mỉm cười nhìn anh:
"Chiều nay chúng ta đi đâu chơi nhỉ?"
"Đi đâu cũng được." Anh giữ chặt vòng eo cô
không buông: "Có điều trước khi ra ngoài, em còn nợ anh một chuyện.”
Trong mắt Mộ Dữu hiện lên một tia hy vọng, cô thắc mắc:
“Em nợ anh điều gì?”
Chẳng phải cả hai vừa mới đạt thỏa thuận nào đó sao, cô
không nhớ mình còn nợ anh chuyện khác.
Doãn Mặc cúi đầu, thân mật cọ vào trán cô, chóp mũi hai
người dường như chạm vào nhau, hơi thở sắp hoà thành một.
Bờ môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt nóng rực: “Em
đã coi anh là bạn trai, không lẽ anh không được gì sao?”
Mộ Dữu hiểu ý anh, làm người yêu chính thức, tất nhiên
không thể thiếu hành động này.
Dù sao chỉ cần anh không phát hiện ra sự tồn tại của 《 Chú chó xui xẻo 》, những chuyện khác, đối với cô không
thành vấn đề.
Cô cố ý nhướn người về trước hai cm, môi chạm môi với
anh, răng cô cắn vào phần thịt mềm mại ở môi dưới của anh, sau đó mút một cách
vụng về.
Cô buông anh ra: "Như vậy được chưa?
"Vẫn chưa đủ." Doãn Mặc ôm hai bên hông của cô,
dùng sức nhấc cô ngồi hẳn lên bàn làm việc, hai chân cô không chạm đất.
Mộ Dữu giật mình hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng,
anh đã tiến sát gần cô hơn, hai tay luồn qua hai bên sườn của cô, chống xuống
bàn làm điểm tựa, thân trên hơi khom xuống, phần quai hàm góc cạnh và đôi lòng
mày sắc nét của anh bị ánh nắng ngoài cửa sổ nhè nhẹ soi sáng.
Bánh răng của sự mơ hồ giữa hai người bắt đầu quay, nhanh
dần, nhanh dần, bắt đầu tỏa ra một mùi men nhè nhẹ, mùi hương như minh chứng
cho sự thăng cấp trong tình yêu của hai người họ.
Mùi hương mát lạnh, sạch sẽ từ anh phảng phất chui vào
chóp mũi của cô, hai gò má nóng bừng, âm thanh run rẩy, mang theo sự quyến rũ
vô thức: “Anh Mặc.”
“Ngoan, gọi là chồng." Giọng nói anh thật gợi cảm,
văng vẳng bên tai cô, dường như là một sự dụ dỗ độc nhất vô nhị, không thể
kháng cự.
Đối diện với ánh mắt thâm trần của anh, Mộ Dữu cảm thấy
cô như bị cuốn sâu vào đôi mắt đen láy ấy, nhìn lâu thêm một chút nữa, cô sợ
rằng bản thân mình sẽ chìm vào ánh mắt anh.
Cô mấp máy đôi môi, nhẹ nhàng thốt ra một tiếng gọi êm
tai: “ Chồng ơi.”
Cô ngoan ngoãn như một bé mèo con, giọng nói cô thật ngọt
ngào, tựa như một cây kẹo bông gòn, chỉ cần đưa tay kéo nhẹ, có thể rút ra được
một sợi tơ thơm ngọt.
Sắc mặt Doãn Mặc càng thêm căng thẳng, nụ hôn trên môi
càng hung hăng cuồng loạn.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần trước, vô cùng mãnh
liệt mê say, như muốn đánh dấu chủ quyền cô là người của anh.
Dục vọng này, vẫn luôn trốn kĩ bên trong vẻ ngoài lạnh
lùng của Doãn Mặc, nay lại bị nụ hôn này mời gọi đã hoàn toàn lộ diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.