Mộ Dữu không biết bản thân đêm qua đã ngủ từ khi nào, khi
tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài cũng đã sáng.
Cô cảm giác bụng mình đã không còn đau, tinh thần cũng
không tệ, nằm ở trên giường lười biếng duỗi eo.
Bất tri bất giác, cô nhớ lại sự việc tối hôm qua.
Lúc ấy cô đang xem một cái hot search trên Weibo về đề
tài yêu thầm, vừa lúc đó Chó đen lớn gọi điện thoại cho cô.
Hình như cô có nói một v ài
lời với anh, còn khóc trong điện thoại.
Nhớ lại chi tiết cụ thể, Mộ Dữu xoa xoa huyệt thái dương.
Tại sao chỉ bởi vì một cái hot search đã không nhịn được,
rảnh rỗi không có việc gì làm đột nhiên nói với anh chuyện trước kia làm gì?
Những việc đau khổ đó đối với anh mà nói có lẽ không
đáng để quan tâm, bản thân lại tự xát muối lên vết thương.
Nói gì thì nói, cô hẳn là nên có vẻ mặt và giọng điệu
thời ơ mới phải, khóc lóc kể lể như vậy thật sự rất mất mặt, giống như
đang làm trò hề vậy.
Phiền muốn chết!
Đều tại kỳ đau bụng kinh quấy rối nên cô mới mẫn cảm như
vậy.
Lòng tự trọng cao bị hạ thấp, Mộ Dữu lấy chăn che đầu
lại, tâm tình cô có chút buồn bực, cô hận chuyện tối qua không thể làm lại từ
đầu.
Cô giống như còn cùng Doãn Mặc nói thẳng, hai ngày trước
bản thân vì muốn trả thù anh nên mới làm vậy. Lúc ấy quá đắm chìm trong cảm xúc
của bản thân, chỉ lo khó chịu, cô đã quên mất cảm nhận phản ứng của Doãn Mặc.
Theo tính khí của anh, có lẽ sẽ trở nên tức giận vì xấu
hổ?
Giận thì giận đi, tối hôm qua cô đã nói như vậy thành
thật. Lại không có tiếp tục lừa anh, đem anh chơi xoay vòng, cô đã rất có tình
nghĩa với anh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, cô còn có
chuyện cần vội nên tạm thời nỗ lực đem việc liên quan tới Doãn Mặc vứt bỏ ra
sau đầu.
Tay sờ lấy di động dưới gối, mở máy lên.
Tối hôm qua Doãn Mặc đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng
cô không bắt máy.
Bên Wechat cũng gọi vài cuộc.
Mộ Dữu để ý thấy vào lúc 3 giờ sáng, anh nhiều lần nhắn
gửi tin nhắn lại đây.
Click mở hình ảnh, ngón tay cô lướt màn hình phóng to, nhìn
chằm chằm vị trí hình xăm của anh, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
Cô siết chặt các khớp ngón tay đang cầm điện thoại, xương
ngón tay mảnh khảnh tái nhợt và lạnh ngắt.
Lúc trước, thời điểm thiết kế đồ án này, trong lòng cô
rất không chắc chắn.
Đàn ông trưởng thành và ổn định như Doãn Mặc, thoạt nhìn
không giống người có thể tiếp thu việc xăm mình này.
Lo lắng anh sẽ không thích nên Mộ Dữu vẽ vài cái phiên
bản cuối cùng mới xác định đồ án quả bưởi.
Sợ anh vẫn sẽ cự tuyệt, cô nghĩ ra cách dùng mật bưởi và
chữ tiếng Anh thay thế, những chữ tiếng Anh nhỏ xăm trên người sẽ không gây chú
ý, có lẽ anh sẽ chấp nhận.
Cô khi đó chỉ nghĩ làm thế nào để anh đáp ứng với bản
thân cùng nhau xăm mình.
Lại không nghĩ rằng, từ phân đoạn tỏ tình kia cô đã thất
bại.
—— “Tôi lớn hơn em bảy tuổi.”
—— “Em không ngại!”
—— “Tôi để ý.”
Anh không thể tiếp thu cô tuổi còn nhỏ, lại lén lút ở sau
lưng anh xăm một hình xăm do cô thiết kế.
Làm anh chọn một trong hai đồ án hoặc chữ cái tiếng Anh,
anh cũng đều xăm hết lên người.
Trách không được mấy năm nay anh luôn ăn mặc chỉnh tề,
đem cúc áo ở trên cùng cài lại, xương quai cũng chưa lộ ra.
Buổi tối ngày hôm đó uống say, lúc nên cởi quần áo anh
chủ động đi tắt đèn phòng ngủ.
Nếu cô không đoán sai, cái hình xăm này có lẽ đã sớm xăm
lên từ trước kia.
Cho nên những lời năm đó anh trả lời cô đều có thể là
thật.
Anh cảm thấy cô nhỏ tuổi không phải là lấy cớ, anh để ý
hai người bọn họ kém bảy tuổi. Cũng không phải vì đối phó cô mà nói dối, mà là
chính anh thật sự cảm thấy như vậy.
Mộ Dữu t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.