"Sao
lại nói đến chuyện kết hôn vậy?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mộ
Dữu nhìn về phía sau, liền thấy cô nhỏ Mộ Du Vãn cùng dượng nhỏ Giản Quý Bạch
chạy tới.
Mộ
Du Vãn và Mộ Du Trầm là chị em sinh đôi, đều là do bà kế Du thị của Mộ Dữu sinh
ra.
Bà
kế sinh con xong sức khỏe vẫn không tốt, vài năm sau đã qua đời, hai chị em
được một tay ông nội nuôi nấng.
Mộ
Du Vãn sau khi lập gia đình vẫn luôn ở Lan Thành, xem ra là nghe được tin tức
nên đã lái xe xuyên đêm đến đây.
Ánh
đèn dưới hành lang bệnh viện rực rỡ, mọi người lo lắng vây quanh.
Mộ
Du Vãn nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Bố thế nào rồi?"
Mộ
Du Trầm nói: "Phải làm phẫu thuật, nhưng sống chết không muốn, vậy nên
thỏa hiệp để Doãn Mặc và trái bưởi nhỏ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, dỗ bố
vui vẻ một chút."
Mộ
Du Vãn nói đi trước xem một chút, bị Mộ Du Trầm ngăn lại: "Bây giờ khoan
hãy vào, bố vốn là sợ chết, em vừa trấn an ông ấy nói không có việc gì, nếu
nhìn thấy chị hơn nửa đêm từ Lan Thành chạy tới, lại phải suy nghĩ lung tung,
chi bằng ngày mai hẵng vào gặp bố sau."
Hốc
mắt Mộ Du Vãn đỏ lên, đứng ở ngoài cửa nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh.
Người
bên trong đã ngủ thiếp đi.
Mộ
Bách Uy và Mộ Bách Liêm đi tới.
Mộ
Bách Uy nói: "Rất muộn rồi, một đám người ở đây cũng không có tác dụng gì,
tối nay bác sẽ ở bệnh viện chăm sóc ông nội, những người khác về ngủ trước đi,
ngày mai lại tới."
Mộ
Du Trầm, Mộ Dữu và Doãn Mặc ba người đêm nay đến bệnh viện chỉ lái một chiếc
xe, là của Mộ Du Trầm.
Xảy
ra biến cố này, Mộ Dữu và cô nhỏ đều muốn cùng Mộ Du Trầm trở về Mộ gia, cùng
nhau ngồi lên chiếc xe kia.
Mộ
Du Trầm quay đầu lại hỏi Doãn Mặc: "Cậu về bằng cách nào?"
Doãn
Mặc còn chưa mở miệng, Giản Quý Bạch đưa chìa khóa xe tới: "Đã lâu không
gặp, tôi ở chỗ cậu được chứ?"
Quan
hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Trầm không được thân thiết cho lắm, nên anh ấy
không có ý định đến Mộ gia.
Anh
ấy lái xe từ Lan Thành rất lâu, Doãn Mặc nhận chìa khóa xe.
Ngồi
lên xe, Giản Quý Bạch lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đưa qua:
"Hút một điếu không?"
Doãn
Mặc không nhận, Giản Quý Bạch ngậm điếu thuốc vào trong miệng, cà lơ phất phơ
cười vang: "Còn không biết hút thuốc?"
"Chưa
từng biết hút."
Xe
chạy ra khỏi bệnh viện, chạy vào đường chính, Doãn Mặc cầm vô lăng thản nhiên
nói, "Dữu Dữu không thích mùi thuốc lá.”
Giản
Quý Bạch ngậm điếu thuốc nhưng không châm, tùy ý bật lửa: "Doãn tổng trên
thương trường mạnh mẽ phong hành, sao lại ngã trên người cô gái kia vậy, hai
người kết hôn, sau này cậu là bậc hậu bối, phải gọi tôi là dượng nhỏ."
"Nếu
cậu nguyện ý nghe, thì tôi gọi dượng nhỏ cũng không thành vấn đề."
"Tại
sao tôi lại không muốn? Bây giờ cậu gọi thử một chút cũng được. ”
Sau
khi đùa giỡn, Giản Quý Bạch hiếm khi đứng đắn một chút: "Bởi vì chuyện ông
nội mà kết hôn, tôi có chút không hiểu rõ, trong lòng trái bưởi nhỏ còn có cậu
không?"
Sau
khi Doãn Mặc cự tuyệt lời tỏ tình của Mộ Dữu, hai người bọn họ có lần say rượu
cũng nói về chuyện này.
Giản
Quý Bạch là người duy nhất bên cạnh Doãn Mặc biết chuyện này.
Đường
viền môi Doãn Mặc mím lại, đường nét trên mặt có độ cong sắc bén.
Im
lặng một lúc lâu, anh nói: "Không biết."
"Hỏi
thử đi."
Doãn
Mặc không nói lời nào, Giản Quý Bạch suy đoán: "Không dám hỏi, không có
dũng khí? Sợ người ta nói không thích?"
"Cậu
đúng là đáng đời mà, trước kia cảm thấy chênh lệch tuổi tác với cô ấy quá lớn,
cô ấy lại quá nhỏ, rào cản trong lòng không thể nào vượt qua được, nếu bây giờ
có hối hận thì người ta cũng sẽ không quay đầu lại."
Giản
Quý Bạch dừng một chút: "Sau khi kết hôn tính thế nào?"
"Từ
từ đi."
Giản
Quý Bạch cố chấp, bối rối bởi lời nói của anh.
Người
nhàm chán như vậy, cuối cùng có theo đuổi được vợ hay không?
Chợt
nghĩ đến cái gì đó, Giản Quý Bạch dựa lưng âm trầm nói: "Phụ nữ đối với
mối tình đầu rất khó quên, chờ kết hôn rồi cậu đối xử tốt với cô ấy một chút,
không chừng thật đúng là có thể hồi tâm chuyển ý. Dù sao sau khi kết hôn chính
là vợ chồng, cơ hội để cậu cứu vãn tình hình cũng rất nhiều. ”
Trở
lại chung cư, Doãn Mặc treo áo khoác ở cửa chính, nói với Giản Quý Bạch:
"Trong tủ phòng sách có nệm trải sàn, cậu tự mình trải rồi nằm đi."
Giản
Quý Bạch sửng sốt một chút, khó có thể tin được: "Doãn Mặc, có phải là anh
em hay không vậy, tôi thật vất vả mới đến nhà cậu ở một lần, cậu lại bảo tôi
trải đệm nằm dưới sàn là sao chứ? Bây giờ tôi đã là dượng nhỏ của cậu đấy. ”
"Trong
nhà chỉ có một cái giường." Doãn Mặc mở tủ ra, ném một lon bia tới.
Giản
Quý Bạch nhận lấy, nhíu mày: "Sao không phải bia lạnh?"
"Không
có bia lạnh đâu, đều là ở nhiệt độ bình thường."
Giản
Quý Bạch cũng không kén chọn nữa, dựa vào lưng sô pha, một lần nữa nhắc tới vấn
đề chỗ ở: "Tôi là khách, cậu không thể để tôi ngủ trên mặt đất."
"Vậy
cậu đến nhà em vợ cậu ở đi, tối nay cậu ấy về nhà cũ Mộ gia, bên này có phòng
trống."
Nhắc
tới Mộ Du Trầm, Giản Quý Bạch dừng lại hai giây: "Vậy tôi vẫn nên ngủ trên
sàn nhà đi."
Mở
bia ra, Giản Quý Bạch uống hai ngụm.
Doãn
Mặc xoay người đi vào phòng bếp, rót một ly nước nóng cho mình rồi đi ra.
Giản
Quý Bạch cười anh: "Sao cậu mỗi ngày lại giống như một cán bộ lớn tuổi
vậy, bia lạnh cũng không có, bản thân còn uống nước nóng."
Doãn
Mặc đi tới, ngồi xuống sô pha: "Không lấy thân làm gương cho cô ấy noi
theo thì không được, đã quen rồi."
Mộ
Dữu thích đồ uống lạnh, nhưng uống quá nhiều sẽ
dễ
bị bệnh.
Đối
với phương thức kỷ luật của Mộ Du Trầm là đe dọa uy hiếp, không nghe lời sẽ
đánh gãy chân.
Năm
đó ở Trường Hoàn, Doãn Mặc vì để cho cô bớt tham uống nước lạnh mà uống nhiều
nước nóng hơn, nên anh đều ở cùng cô.
"Phòng
ốc của cậu lớn như vậy, tốt xấu gì cũng để cho khách có một chỗ đàng hoàng, làm
một cái giường, bằng không người ta sẽ cảm thấy xấu hổ khi đến đây đó."
Giản Quý Bạch lại nói lại vấn đề, anh ấy thật sự không nghĩ tới đây mà phải
trải đệm xuống sàn nằm.
Sớm
biết anh ấy sẽ không đến, ở An Cầm cũng không phải không có nhà ở.
"Không
có dự tính điều này, nếu cậu không quen thì tự mình đi tìm chỗ khác đi."
Giản
Quý Bạch đang muốn giễu cợt anh, bỗng dưng phản ứng lại cái gì đó, anh ấy đồng
ý gật gật đầu: "Là không thể mua, sắp kết hôn rồi, như vậy khi ở trong nhà
có thể có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng."
Giản
Quý Bạch dơ bia trong tay lên: "Sau này đều là con rể Mộ gia, đến cụng một
cái với dượng nhỏ đi?"
Doãn
Mặc lười để ý tới anh ấy, buông ly nước xuống đứng dậy: "Đi ngủ sớm một
chút đi."
Giản
Quý Bạch ở phía sau chế nhạo anh: "Không phải nói nguyện ý gọi tôi là
dượng nhỏ sao, như thế nào mà nửa ngày cũng không nghe được cậu gọi thế?"
Doãn
Mặc trở lại phòng, tắm rửa dựa vào đầu giường, nghĩ đến bệnh tình của ông nội.
Mộ
Dữu lo lắng rời khỏi bệnh viện, có thể lúc này cô ngủ không được.
Do
dự, Doãn Mặc nhắn tin cho cô: [Ngủ chưa]
——
Mộ
Dữu lúc này quả thật còn chưa ngủ, nằm ở trên giường nhắm mắt trong chốc lát,
một chút buồn ngủ cũng không có.
Lấy
di động lên nhìn tin nhắn Doãn Mặc gửi tới, cô tắt điện thoại di động đi, lại
để ở một bên.
Có
hơi khát nước, Mộ Dữu từ trên giường đứng lên, định đi ra ngoài tìm chút nước.
Từ
trên lầu đi xuống, Mộ Dữu không ngờ nhìn thấy Mộ Du Trầm ngồi một mình trên sô
pha, trên bàn trà đặt mấy chai rượu, trong tay còn cầm một chai.
Dưới
ánh đèn lờ mờ, thân ảnh kia có chút cô đơn.
Mộ
Dữu nhanh chóng chạy tới: "Chú nhỏ, trễ thế này sao chú không ngủ?"
Mộ
Du Trầm ngưỡng cổ uống một ngụm rượu, không nói gì.
Mộ
Dữu đoạt lấy chai rượu trong tay anh: "Không được uống."
Khi
Mộ Du Trầm trừng mắt nhìn qua, trong lòng cô có chút sợ, hốc mắt không hiểu sao
lại đỏ lên: "Ngày mai còn phải đến bệnh viện thăm ông nội, mùi rượu của
chú nồng như vậy, ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).