Càng lên cao thì độ nghiêng càng lợi hại, Ôn Thời leo lên cũng hơi tốn sức.
Bên ngoài trăng tròn treo trên cao, mèo đen ngửa đầu lên giống như đang chạy về phía mặt trăng. Mỗi một lần nó cất bước, ngoại trừ vẻ ưu nhã ra thì còn có một điểm quỷ dị... đó là trông rất trang nghiêm.
Còn một khoảng cách cuối cùng, mèo đen nhảy lên rồi bay vọt một cái, cuối cùng vững vàng hạ xuống đất.
Vừa nãy ở giữa không trung, bạch tuộc bắt chước dùng sức ôm chặt cái đuôi của nó để phòng ngừa không bị té xuống. Hiện tại nó lại thuận thế leo lên tấm lưng sạch sẽ của mèo đen, hận không thể vùi cả cái đầu nhỏ vào đó: cảm giác thật là mềm mại!
Cảm giác vui sướng vì đã thành công rời được khỏi bệnh viện khiến Ôn Thời không còn quá so đo đến thứ ươn ướt đang bám víu trên lưng. Sau khi trải qua đoàn lữ hành đáng chết này, cậu có dự cảm là sau một khoảng thời gian rất dài mình sẽ không nghĩ đến việc đi du lịch nữa.
Bà lão mang cái gương đi đến, Ôn Thời quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy rõ được trạng thái biến thân của mình ở trong cái gương bẩn thỉu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play