“Tiểu tử đó vào bệnh viện rồi, ra tay thế nào?”

Ngoài bệnh viện lúc này, người đàn ông trong xe đang hút thuốc, liếc nhìn gương chiếu hậu.

Người trung niên mập mạp đằng sau mặt tức tối lên tiếng: “Đại ca, con trai em giờ sau đầu còn để lại một vết sẹo, không tóm tên súc sinh kia trút giận em thật sự... Thật sự không nhịn nổi cục tức này!”

Người đàn ông phía trước mặt không đổi sắc, đôi mắt bén nhọn như chim ưng, ngữ điệu từ tốn: “Vốn nên ra tay gần KTV kia, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Hơn nữa chuyện phố thương mại chưa qua không lâu, giờ ra tay không phải là lựa chọn sáng suốt.”

Người đàn ông mập mạp phía sau bùng nổ cơn giận như bong bóng bị đâm thủng, xẹp xuống trong nháy mắt: “Vậy phải làm sao, chẳng lẽ để vậy?” Ngữ điệu ông ta không giấu được sự căm phẫn.

Khói thuốc phả ra từ mũi người đàn ông phía trước, ông híp mắt lại: “Miếng thịt béo này chắc chắn không thể bỏ qua, có điều trước mắt còn phải quan sát thêm, hành động bừa bãi không phải là phong cách của tôi, hơn nữa mấy người kia không phải ăn không ngồi rồi, lần trước suýt chút bị họ chặn lại. Giờ miếng thịt béo này sẽ không chạy, vội cái gì?”

Người đàn ông mập mạp xoa xoa tay, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng: “Cũng phải, em gấp quá rồi, chỉ là thấy tên súc sinh này lắc lư trước mắt quá chướng mắt!”

Người đàn ông trước mặt ngậm đầu thuốc lá, lộ ra răng nanh đen vàng, nhìn chằm chằm về bệnh viện: “Không chạy thoát được đâu, đây là cục tiền lớn.”

...

Từ sau khi tin Đường Vân Phàm “đánh sấp mặt” Thẩm Diệu bỗng chốc truyền khắp cả khối, Thẩm Diệu trong mắt rất nhiều người là sự tồn tại không dám chọc đến nhưng lại cũng nhìn không ưa.

Tôn Tài Thụ còn hỏi Đường Vân Phàm rằng, tại sao họ lại đánh nhau.

Đường Vân Phàm không nói, Đường Thời Tô bên cạnh lại cong môi với anh, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trông rất mê người.

Tôn Tài Thụ: “...” Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ấy cứ thấy Đường Thời Tô không thoát khỏi liên quan, suy cho cùng chuyện này vừa qua, Đường Thời Tô và Đường Vân Phàm lần nữa làm hòa.

Cảm xúc cậu ấy khá dao động, thầm nghĩ, dằn vặt thế này rốt cuộc là tại sao?! Đường Vân Phàm ấy à, sao anh không nhận ra được em trai mình dưới mặt mũi xinh đẹp đó là tâm tư gì chứ?

Ngay sau đó cậu ấy nghĩ lại, nếu cậu ấy không trông thấy Đường Thời Tô ở trong phòng dụng cụ, e là cũng sẽ không tin cậu có một mặt khác... Là vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.

Đây thật sự không thể nói Đường Vân Phàm, chỉ có thể nói đẳng cấp của Đường Thời Tô quá cao.

Hai anh em này, một người bề ngoài lạnh lùng lại mềm lòng, một người bề ngoài dịu mềm thực tế lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai, kẻ sau hoàn toàn là khắc tinh với kẻ trước.

Tôn Tài Thụ nhân lúc rảnh đến nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói với Đường Vân Phàm: “Cậu với Đường Thời Tô hiện tại...”

Cậu ấy chợt nghĩ mình có nhiều chuyện quá không, tuy xuất phát từ sự lo lắng, nhưng đây cũng là chuyện giữa anh em họ.

Đường Vân Phàm không nghĩ nhiều thế, nói với cậu ấy: “Giờ cậu ta còn nhỏ, chờ cậu ta chín chắn chút sẽ hiểu chuyện này là không thể.”

Tôn Tài Thụ bị lời anh nói làm cho sặc, độ tuổi của mọi người đều xấp xỉ nhau, sao Đường Vân Phàm nói ra được lời nói kiểu này?

Trọng điểm không phải cái này, Tôn Tài Thụ đè thấp giọng nói: “Là mối quan hệ của các cậu, anh em ruột còn có huyết thống, không thể đâu.”

Đường Vân Phàm nghe ra sự lo âu từ trong lời cậu ấy, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng đính chính: “Tớ và Đường Thời Tô không phải anh em ruột.”

Bỗng chốc, đôi mắt vốn tròn xoe của Tôn Tài Thụ vì chấn động mà mở tròn hơn: “Đây... Các cậu cùng họ Đường mà, hay là mối quan hệ anh em họ?”

Đường Vân Phàm cảm thấy mối quan hệ của anh và Đường Thời Tô khá gượng gạo, suy cho cùng hai người không có quan hệ huyết thống, cha mẹ cũng không lãnh giấy kết hôn, nếu phải nói với người khác thì... Thật hổ thẹn, nên đối với chuyện giữa hai anh em họ anh có thể không giải thích thì không giải thích, dù gì chuyện xấu trong nhà không rêu rao bên ngoài.

Đường Vân Phàm nói: “Không phải anh em họ, tớ không có quan hệ huyết thống với cậu ta, cùng họ chỉ là vì vừa khéo thôi.”

Là sự vừa khéo khi Dương Uyển Tú cố tình sửa lúc Đường Thời Tô còn nhỏ.

Tôn Tài Thụ một mặt hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ còn có khả năng n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play