Thẩm Diệu tựa lưng lên ghế, tâm
trạng rất tốt nhìn cặp anh em trước mặt cả ngày trời cũng chẳng nói chuyện với
nhau.
Đường Thời Tô à, lúc trước chẳng
phải đắc ý sao? Giờ anh trai thân yêu của cậu không để ý cậu, không biết tư vị
thế nào?
Trong đầu Thẩm Diệu chợt lóe qua
dáng vẻ Đường Vân Phàm lúc ở câu lạc bộ đêm, anh cũng không phải không chút dao
động nhỉ, nếu không thì uống đến như thế cho ai xem?
Suy nghĩ cổ quái không ngừng lên
men, Thẩm Diệu thu nụ cười lại, hắn quả thật cảm thấy chuyện Đường Thời Tô
thích anh mình quá ghê tởm, nhưng thái độ của Đường Vân Phàm lại khiến hắn
phiền não vô cớ, tuy phát triển này nằm trong dự tính của hắn, nhưng không vui
vẻ như tưởng tượng.
Vui thì vui, chỉ là thiếu chút gì
đó.
Đại khái là ánh mắt hắn quá nồng
nhiệt, thiếu niên ngồi đằng trước đột nhiên xoay mặt qua, đôi mắt màu hổ phách
nhìn vào hắn.
Đường Thời Tô thật sự xinh đẹp, nhưng
Thẩm Diệu không tìm được một chút cảm giác động lòng nào, hứng thú nảy sinh với
Đường Thời Tô trước kia hoàn toàn bị sang bằng, chỉ còn lại căm hận khó mà che
giấu dành cho cậu.
Nhưng Đường Thời Tô chợt làm một
khẩu hình: Rác, rưởi.
Thẩm Diệu trừng to mắt, vỗ bàn một
cái, hắn suýt đứng bật dậy: “Cậu—”
“Thẩm Diệu, em làm gì đó?!” Giáo
viên dạy toán trên bục giảng bị giật mình.
Sắc mặt Thẩm Diệu tái xanh, hắn cố
nén cơn giận lại, trả lời: “Bất cẩn vỗ bàn.”
Giáo viên dạy toán nhíu mày, nói với
hắn: “Nghiêm túc nghe giảng.”
Thẩm Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng
của Đường Thời Tô, cậu đã xoay người cầm bút viết gì đó, khiêu khích lúc nãy
dường như chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Thẩm Diệu nghiến răng, không phải
Đường Thời Tô bị điên rồi chứ?
Một bụng tức không có chỗ xả, hắn
tiện tay xé một trang sách bài tập, cướp cây bút của Từ Hạo Khánh bên cạnh,
viết lên trên: Cậu chết rồi.
Đôi mắt Từ Hạo Khách chợt lóe, không
nói gì.
Vừa viết xong, cục giấy đó từ trong
tay hắn chuẩn xác bay về phía trước, vừa hay đập vào vai Đường Thời Tô.
Đường Thời Tô ngập ngừng, cúi người
nhặt cục giấy lên, trải phẳng ra đọc chữ rõ ràng bên trên, khóe môi lặng lẽ
cong thành một nụ cười.
Cậu bỏ giấy vào ngăn tủ, ánh mắt
không rõ nhìn Đường Vân Phàm nằm sấp ngủ bên cạnh.
Khoanh tay chờ chết không phải phong
cách của cậu.
Mấy hôm nay Đường Vân Phàm cũng
không uống bất kỳ loại nước nào Đường Thời Tô đưa cho, anh bỗng phát hiện ra
một vấn đề, lúc được chăm sóc thành thói quen, rời khỏi thói quen này sẽ không
thích ứng được.
Tận mấy lần anh vì quên mua nước
khát quá mà suýt gọi Đường Thời Tô, biết cậu chắc chắn có chuẩn bị.
Anh không nhận đồ của Đường Thời Tô,
nhưng Đường Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.