Ban đầu Đường Vân Phàm thật sự nghe
theo sắp xếp của nó, nhưng anh dùng cách làm ngơ Đường Thời Tô, hoặc là cố hết
sức tránh khỏi nơi Đường Thời Tô có mặt để né tránh càng nhiều tình tiết, đến
nỗi mà phần sau, vì sự không phối hợp của anh, tình tiết vốn đã nát rồi lại còn
nát hơn.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa rồi.
Hệ thống im lặng, nó biết lúc này
không nên quấy rầy Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm giơ tay ra, tay của
anh xuyên thẳng qua cơ thể của cha mẹ, ngón tay đang giơ thẳng của anh run rẩy,
sau đó cuộn chặt lại, cả người mệt mỏi rã rời như bị rút hết sức lực: “Cha,
mẹ...”
Người mẹ trước mặt anh bỗng dưng
xoay qua hướng của anh, nói: “Đứng đó làm gì? Qua đây cùng xem ti vi đi con.”
Đường Vân Phàm ngơ ngác, dung mạo và
biểu cảm quen thuộc làm bờ môi anh mím xuống, đè nén cơn ẩm ướt nóng hổi trào
ra hốc mắt: “Con...”
Dường như anh đang đắm chìm trong
một giấc mộng đẹp, rốt cuộc là mơ hay là thật, hay là tất cả những chuyện anh
gặp phải đều do anh mơ một giấc mơ hoang đường?
Thật ra không có hệ thống, không có
Đường Thời Tô, không có gì cả.
Một lát sau, một bóng hình đi về
phía anh ngồi xuống, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên: “Mẹ, có muốn uống
trà không?”
Chị ơi.
Đường Vân Phàm bừng tỉnh, mẹ chỉ
đang gọi chị mà thôi.
Anh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.