Mấy ngày qua đi, chiều tối u ám.
Những đám mây đỏ lửa dày đặc rực rỡ hòa cùng màu trắng cuối cùng cuối chân trời, phía sau là bóng tối vô tận.
Phố Lâm Lãng vẫn ồn ào náo nhiệt như thường lệ, nhưng chủ yếu đều những người bán hàng rong đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời thành, cũng với tiếng bước vội của thiếu niên về nhà.
Trước cửa Tề Vân Hầu phủ xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa đến cùng cực, hai con ngựa kéo xe đều là hãn huyết bảo mã ngàn dặm khó kiếm, gió thổi rung bờm, chuông vàng trên cổ ngựa cũng kêu leng keng, có thể nói là vô cùng uy phong lẫm liệt.
“Gặp qua Vương gia, Vương phi.”
Đồ thị hành lễ cười nói, nhìn hai vị quý nhân cao quý khoa trương trước mặt, trong lòng khó nói nên lời.
Thật sự là hiếm thấy, phu thê bọn họ từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu, dựa vào tước vị trưởng bối để lại, hiếm có khi chủ động tới chủ động thăm hỏi, thậm chí có chuyện vui phát thiếp mời mọi người cũng không được vài lần, nhưng không ngờ tới sẽ có một ngày không nói một tiếng tìm tới đây.
Lạ, rất lạ.
Đồ thị mặt không đổi sắc, để thị nữ đi pha trà, sau đó ngồi bên tay phải Tuấn Dương Vương phi: “Không biết Vương gia, Vương phi đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”
Tuấn Dương vương không trả lời, ngược lại cố ý hỏi: “Không thấy Tề Vân hầu?”
“Hầu gia và Định Quốc Công đi quân doanh, nói muốn bàn công việc.” Đồ thị đáp.
Tuấn Dương vương lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu ra, gật đầu hai cái, ngón tay gõ trên ghế gỗ, phát ra âm thanh êm tai.
Cùng lúc đó, một nam nhân cùng tới mở miệng hỏi: “Thế tử nhà ngươi cũng sắp hai mươi, bây giờ đã công thành danh toại, phu nhân không định nghị thân cho hắn sao?”
Đồ thị khẽ nhăn mày. Hóa ra là vì chuyện này mà tới đây
Bà cười nhạt: “Không vội, ta và hầu gia đều nghĩ đợi hắn cập quan mới nghĩ đến chuyện đón dâu cũng không muộn.”
(Cập quan: con trai đến 20 tuổi cử hành Quán lễ (冠礼) (tức lễ đội mũ) đánh dấu đã trưởng thành, gọi là cập quan)
“Đón dâu không cần vội, nhưng hôn sự có thể định trước.” Người nói chuyện là Tuấn Dương Vương phi.
Tuấn Dương Vương phi nhỏ tuổi hơn Tuấn Dương Vương rất nhiều tuổi, thậm chí nếu so với Đồ thị cũng kém hơn bà một tuổi.
Chỉ thấy ba ta thân mật nắm tay Đồ thị, vòng vàng vòng bạc trên tay dựa sát vào nhau: “Tỷ tỷ ngươi cũng biết, dưới danh nghĩa có ta có một cô nương ngoan ngoan, ân cần nhất, tướng mạo tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không hề thua kém, chi bằng hai nhà chúng ta kết thân, cũng xem như viết tiếp một đoạn giai thoại.”
Đồ thị bị nắm tay vô cùng khó chịu, liếc nhìn bàn tay kia, như cắn phải con ruồi, nôn ra hay nuốt vào đều buồn nôn.
Này Tuấn Dương vương phủ thật đúng là dám nghĩ, muốn để đích tử độc nhất Tề Vẫn Hầu phủ đi cưới nữ nhi con vợ lẽ nhà hắn.
Xem như nữ tử kia có danh nghĩa của đích mẫu chính thất thì sao, còn không phải cũng nuôi ở thôn trang hơn mười năm mới trở về sao, một nữ nhi không được coi trọng, nếu thật sự cưới về không chừng bên ngoài còn cười nhạo nói mấy lời linh tinh.
Huống hồ bà cũng hiểu rõ tính cách kén chọn như quỷ bắt bẻ kia của Thẩm Mính Ân có thể để cô nương này vào mắt sao?’
Nghĩ đến khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc, u ám đó, Đồ thị chỉ hận không thể cắn nát chén sứ.
Bình
tĩnh lại, bà khó xử nói: “Muội muội không cần vội nói chuyện này, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.