“Có thể để bổn Thái tử đích thân tới đón trên đời này có lẽ cũng chẳng có mấy người.”
Âm thanh phóng khoáng của thiếu niên từ bậc thang bên trên truyền tới, nhìn lên đã thấy Yến Đồ mặc trường bào xanh đứng đó vẫy tay.
Dáng vẻ vui tư hoạt bát hoàn toàn không giống Đông Cung Thái Tử chút nào.
Khước Liên Y đã sớm bị mấy bậc thang hẹp dài này hành hạ cho đau hết cả chân, thấy hắn tới đây câu đầu tiên đã nói: “Không có kiệu sao?”
Yến Đồ bị lời nàng nói làm cho bất ngờ, lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống, sau khi đứng vững lại mới ghét bỏ xua tay: “Đến lúc này ngươi vẫn đòi ngồi kiệu, sao bây giờ ngươi lại kiêu ngạo như vậy chứ?”
Dứt lời, ánh mắt khẽ chuyển, dừng lại trên làn váy dính bẩn của nàng.
Lại phái một cung nhân đi: “Tới thiên điện nói một tiếng, chuẩn bị một bộ y phục nữ tử, chờ lát nữa Huệ An quận chúa qua thay.”
Thái Tử điện hạ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều ngạc nhiên, tuy hắn vì Khước Liên Y và Thẩm Mính Ân mà đến đây. Nhưng không tránh khó có người háo hức bước ra hành lễ, muốn làm quen với hắn.
Dù Yến Đồ cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ôn nhận, lễ nghĩa.
Nhưng bị một người lễ, sau đó liền có người thứ hai, thứ ba… đến thứ hai mươi.
Khước Liên Y xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, che miệng cười: “Chi bằng điện hạ ở đây chờ một lát, nói không chừng lát nữa sẽ có thêm rất nhiều người tới.”
Yến Đồ nghẹn lời, bày ra dáng vẻ như bị bắt nạt nhìn về phía Thẩm Mính An: “Tiểu cữu cữu nhìn nàng đi!”
Thẩm Mính Ân đột nhiên bị gọi, phối hợp đáp lại: “Huệ An quận chúa được nuông chiều kiêu ngạo như vậy, ta không quản được. Nếu điện hạ còn muốn đón thêm người, vậy chúng ta xin đi trước.”
Yên Đồ lại lần nữa bị tổn thương mạnh mẽ, đứng sững người tại chỗ, năm ngón tay chụm lại, dùng sức túm lấy quần áo, lẩm bẩm tự nói một mình.
Tiểu thái giám bên cạnh thính tai, nghe được hình như là ——
“Bây giờ đã dám bắt nạt ta như vậy, nếu sau này thật sự trở thành tiểu cữu mẫu còn quá đáng đến mức nào?’
Bậc đá xanh đã đến gần cuối, càng tới gần hành cung, tiếng đàn kỳ ảo động lòng người vang vọng không dứt bên tai.
Cơn gió thổi qua kéo cành lá va chạm vào nhau, lại hòa với tiếng đàn sáo uyển chuyển, dường như tiếng hoan hô vang trời trong điện đã gần ngay trước mắt.
Tiếng nhạc vang lên không có nghĩa là bắt đầu Yến hội, mà ngược lại, đây là khúc “nghênh xuân” hoan nghênh các vị khách tới nơi này.
Sau khi nhận lệnh, tiểu tỳ nữ đang đợi ở cửa chính của cung đi tới: Gặp qua Huệ An quận chúa, y phục mới đã chuẩn bị xong, mời ngài đi theo nô tỳ.”
Khước Liên Y ra hiệu với Thẩm Mính Ân, thấy đối phương gật đầu mới theo tiểu cung nữ kia rời đi.
Tiểu cung nữ mặc y phục màu hồng đào, nhìn kỹ cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi niên hoa. Cũng không biết tại sao dọc đường đi nhìn thấy ai cũng cau mày xụ mặt xuống.
Khước Liên Y rảnh rỗi không có việc gì liền hỏi: “Nhìn sắc mặt ngươi như vậy, chẳng lẽ yến tiệc xảy ra chuyện gì sao?”
Nước mắt tựa như vỡ đê trào ra, lập tức kể khổ: “Quận chúa có điều không biết, thật ra là do Đại hoàng tử không biết đi đâu, bọn nô tỳ đã đi tìm mười mấy ngày cũng không tìm thấy ngài ấy. Chờ lát nữa yến hội bắt đầu, nếu còn chưa tìm thấy người nhất định sẽ bị bệ hạ và hoàng hậu trách tội.”
Khước Liên Y chớp mắt một cái, trong lòng hiểu rõ.
Hoá ra chính là vì Đại hoàng tử thần long thấy đầu không thấy đuôi kia. <
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).