Buổi sáng lúc Văn Nghiêu thức dậy, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
Anh đang do dự có nên rời đi ngay không thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.
Quay đầu lại, anh thấy Thẩm Ngật từ trong phòng đi ra, sau đó đóng cửa lại.
Văn Nghiêu có chút không được tự nhiên mà chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Ngật hạ thấp giọng, giống như sợ đánh thức người khác dậy: “Chào buổi
sáng.”
Văn Nghiêu xoa xoa cổ, ngập ngừng nói: “Trời hình như đã bớt mưa hơn rồi,
tôi đi đây.”
“Chờ một chút đã, Tống Cao Lãng vừa gửi cho tôi một số tư liệu bổ sung…”
Thẩm Ngật nói rồi sau đó đi đến ghế sofa và ngồi xuống, mở cuốn sổ và đặt
nó lên đùi.
Vì có chuyện công việc, Văn Nghiêu cũng không còn cảm thấy ngại ngùng nữa,
anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngật.
Những ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ trên bàn phím, chiếc cổ trắng nõn khẽ cúi
xuống, cổ áo sơ mi khẽ hằn lên những vết đỏ.
Văn Nghiêu vốn định nhìn màn hình máy tính nhưng ánh mắt lại vô tình va phải
cổ của Thẩm Ngật, sau đó dán chặt vào những dấu vết đó, không dời đi chỗ khác
được.
Đêm qua trời mưa rất to nhưng anh vẫn nghe thấy một số tiếng ồn kéo dài đến
nửa đêm.
“Cậu xem trang này đi.” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Ngật kéo ánh mắt của
Văn Nghiêu quay lại.
Văn Nghiêu nhanh chóng chớp chớp mắt nói: “Ồ, được, để tôi xem.”
Lúc Ôn Nịnh thức dậy đã là buổi trưa, Văn Nghiêu cũng đã rời đi rồi.
Thẩm Ngật đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, tiếng thớt cắt rau hòa vào với
tiếng mưa rơi bên ngoài.
Ôn Nịnh còn có chút mệt mỏi, tự pha cho mình một tách cà phê nóng, bưng
trong lòng bàn tay, cô cởi dép lê, đắp chăn mỏng ngồi ở trên sô pha.
Thổi hơi nóng trên mặt cà phê, cô uể oải nhìn bóng lưng bận rộn của Thẩm Ngật
xuyên qua màn sương trắng.
Dưới mái hiên là màn mưa, không biết khi nào trời mới tạnh.
Ôn Nịnh không định ra ngoài nữa, cô chỉ muốn ở nhà cùng Thẩm Ngật nghỉ
ngơi, cùng anh trải qua một ngày êm đềm.
Uống một ngụm cà phê nóng hổi, hơi ấm lan tỏa xuống tận
đáy lòng.
Tết Trung thu, Ôn Nịnh phát hiện Thẩm Ngật ngày càng dính người.
Buổi sáng còn muốn cô ôm một lát mới chịu rời giường, đến công ty rồi thì
buổi trưa lại muốn gặp mặt, hai người cùng nhau ăn cơm, buổi chiều trên đường về
nhà lại càng khẩn trương vì không muốn xa cô quá lâu.
Bất kể Ôn Nịnh làm gì, khi ngẩng đầu lên, cô luôn có thể nhìn thấy Thẩm Ngật
lặng lẽ ở bên cạnh mình.
Có lúc thì anh sẽ làm việc của anh, có lúc thì giúp cô gọt trái cây, có lúc
anh không làm gì cả mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cô mà thôi.
Không có gì gò bó, khi hai người thân mật cũng càng thêm tùy tâm sở dục.
*Tùy tâm sở dục: Tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành
động nào đó.
Ngay cả chiếc xích đu được tân trang lại dưới gốc cây lựu trong sân cũng
tràn ngập bầu không khí ái muội của hai người bọn họ.
Những chiếc lá úa đang dần khô héo, bất tri bất giác đã đến mùa đông rồi.
Hôm nay sau khi tan làm, bọn họ cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu, định
về nhà nấu một lẩu.
Mùa đông ở Nam Khê năm nay rất lạnh, gió lạnh thấu xương luồn qua quần áo
vào trong cơ thể, Ôn Nịnh đứng ở cửa không khỏi giậm chân, nhẹ giọng giục Thẩm
Ngật mở cửa nhanh lên một chút.
“Xong ngay đây.” Một tay Thẩm Ngật cầm đồ, một tay còn lại dùng để mở cửa.
Ôn Nịnh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào phòng khách ấm áp.
Thẩm Ngật thong thả bước vào, cởi áo
khoác treo bên cạnh, thay giày, để nguyên liệu đã mua cho món hôm nay họ muốn
ăn sang một bên, phần còn lại anh phân thành từng loại rồi xếp vào trong tủ lạnh.
Thẩm Ngật nấu xong nồi lẩu, nồi canh cà chua sôi ùng ục, Ôn Nịnh ngồi trên
thảm len mềm mại vừa ăn vừa xem TV.
Đúng lúc đang xem một chương trình tạp kỹ về du lịch của người nổi tiếng,
ánh mắt Ôn Nịnh hơi sáng lên, đề nghị: "Khi nào thì anh rảnh? Chúng ta đi
du lịch đi, coi như là thay cho tuần trăng mật"
“Được, lúc nào anh cũng có thời ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.