Ngày hôm sau, Ôn Nịnh và Văn
Nghiêu xin nghỉ, ra ngoài hẹn hò.
Bọn họ đi chơi trò chơi điện tử,
đeo kính VR chơi trò trải nghiệm ở trong, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi
biến thành một thành phố đổ nát bị bỏ hoang.
Văn Nghiêu phụ trách ‘lái xe’,
lái xe trên con đường đầy ổ gà, xoay vô lăng quanh những tòa nhà cao tầng và những
tòa nhà đổ sập, tránh những thây ma đang đuổi theo phía sau.
Ôn Nịnh cầm một khẩu súng trong
tay và bắn con quái vật đang bay về phía mình.
Tốc độ của xe rất nhanh, trên
đường đầy vết nứt và ổ gà lớn, còn có những đoạn thanh thép nhô lên, xe xóc nảy
vô cùng.
Ôn Nịnh nhanh chóng hạ gục một
con dơi biến dị đang bay tới, cười cười nói: "Văn Tiểu Nghiêu, anh lái xe
có được không? Nếu không em sẽ thay anh lái."
"Ở đây có quá nhiều chướng
ngại vật, anh không có thời gian để ý đến con đường phía dưới." Đang nói
chuyện thì trước mặt đã xuất hiện dấu vết của đám thây ma, mắt thấy xe sắp lao
vào, Văn Nghiêu vội vàng dồn sức bẻ tay lái, vừa vặn lướt qua đám thây ma, chạy
trốn vào một con đường hẹp được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng.
Ở hai bên tòa nhà cao tầng đều
có cửa sổ màu đen ngòm, từ bên trong khung cửa sổ xuất hiện từng đôi mắt màu
xanh lục, tham lam nhìn hai kẻ đột nhập là bọn họ.
“Mau nằm xuống.” Ôn Nịnh đột
nhiên nói.
Văn Nghiêu vô thức nghe theo lời
cô, cúi đầu nằm trên vô lăng, cảm thấy sau gáy lạnh toát lên từng đợt.
Ngay sau đó, tiếng súng liên tiếp
vang lên, Ôn Nịnh đã bắn hạ một số con quái vật bay ra tấn công.
Cô vừa chú ý nguy hiểm tiềm ẩn ở
bốn phía xung quanh, vừa lôi tấm bản đồ bị hỏng ra kiểm tra: "Chúng ta đi
về phía bắc đi. Vẫn còn một phần ba chặng đường cuối cùng là có thể thoát ra khỏi
rìa thành phố."
"Được."
Văn Nghiêu đạp chân ga, chở cô
chạy trốn.
-
Buổi chiều, Ôn Nịnh và Văn
Nghiêu tiếp tục đi thăm thú nhiều nơi, đi chơi rất vui vẻ.
Đến giờ ăn tối, Ôn Nịnh lại
không có hứng thú cho lắm.
“Sao vậy, mấy món này không hợp
khẩu vị của em sao?” Văn Nghiêu lập tức chú ý tới tâm trạng thay đổi của cô,
quan tâm hỏi han.
Ôn Nịnh ăn cái gì cũng luôn kén
chọn, môn bàn lớn đồ ăn này có rất ít món ăn hợp với khẩu vị của cô.
Nhưng đây cũng là không còn
cách nào khác. Ăn cơm ở quán ăn bên ngoài, không thể giống như tự mình làm cơm
được, không thể đảm bảo hoàn toàn hợp với ý của cô được.
“Không có, có lẽ là đi chơi hơi
mệt mà thôi.” Ôn Nịnh cầm đũa lên, gắp mấy món cảm thấy là có thể ăn được để ăn
vào miệng.
Trong bữa ăn, Ôn Nịnh thuận miệng
hỏi: “Anh biết nấu ăn không?”
Văn Nghiêu lắc đầu: "Không
giỏi lắm, nhưng anh có thể học."
Ôn Nịnh uống một hớp nước,
không để lại dấu vết mà chuyển chủ đề: "Ngày mai muốn đi đâu chơi?"
"Ngày mai đi bắn cung và
đua xe kart nhé? Anh biết có một câu lạc bộ tổ chức các môn thể thao này, còn
có thể cưỡi ngựa. Anh sẽ đưa em đến đó."
"Được đấy."
Buổi tối, hai người trở lại vịnh
Minh Hồ, sau khi tắm rửa xong, Văn Nghiêu xung phong giúp Ôn Nịnh giặt quần áo.
Ôn Nịnh dựa vào bên giường vẽ
tranh, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Được, cảm ơn."
Thứ bảy, Văn Nghiêu đưa Ôn Nịnh
tới câu lạc bộ hôm qua nhắc tới, cùng cô ở đó cả ngày.
Văn Nghiêu thích thể thao, có rất
nhiều sở thích và có thể chơi rất nhiều thứ, điều này mang lại cho Ôn Nịnh rất
nhiều cảm giác mới mẻ.
Có điều ban đêm xảy ra một chuyện
không mấy dễ chịu.
Giống như Ôn Nịnh ngày hôm qua
đang vẽ tranh, Văn Nghiêu đột nhiên đẩy cửa đi vào, muốn nói lại thôi: "Ôn
Nịnh..."
“Làm sao vậy?” Ôn Nịnh ngẩng đầu
lên.
Văn Nghiêu vẻ mặt xấu hổ, vò đầu
bứt tai, từ phía sau lưng lấy ra một chiếc áo len mỏng màu trắng, ấp úng nói:
"Vừa rồi anh giặt đồ không cẩn thận giặt hỏng quần áo của em."
Chiếc áo len trong tay anh ta vốn
dĩ có kích thước vừa người, bây giờ đã biến thành quần áo trẻ con ngắn cũn cỡn,
kiểu gì cũng không mặc được nữa.
Ôn Nịnh cong đầu ngón tay, hơi
hơi nhíu mày.
Chiếc áo này là Thẩm Ngật mua
cho cô, cô đã mặc qua vài lần, vẫn còn rất thích.
"Lúc giặt anh cũng hơi sơ
ý, không biết nó không thể chạm vào nước được. Xin lỗi nhé, anh mua cho em cái
mới được không?” Văn Nghiêu áy náy mà xin lỗi.
Anh ta bình thường cũng hay bất
cẩn, làm mọi việc đều cẩu thả, thậm chí không nhìn vào chất vải của quần áo khi
giặt chúng.
Ôn Nịnh trong lòng thở dài:
"Quên đi, cái mới cũng mua không được."
Đây là hàng giới hạn, chỉ có
trong khoảng thời gian đó mới mua được, sau thời gian đó sẽ ngừng bán.
"Xin lỗi."
Ôn Nịnh thu tầm mắt lại không
nhìn chiếc áo nữa, cúi đầu nhìn bảng vẽ trong tay: "Anh đi ra ngoài trước
đi, em còn phải v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.