Ôn Nịnh chỉ do dự một lát, sau đó rất nhanh tỉnh
táo lại, cưng chiều dụi dụi vào ngực anh: "Lấy một bộ ra mặc đại thôi, đâu
ra nhiều đồ thế?"
Thẩm Ngật liền cảm thấy bất thường.
Hôm nay cô mệt mỏi như thiếu ngủ, chiếc băng đô
tai mèo trên tủ đầu giường, bộ đồ ngủ dài tay...
Trong lòng đấu tranh một hồi, Thẩm Ngật rốt cuộc
không nhịn được bèn vươn tay ra che đi cúc áo ngủ đầu tiên của cô.
Anh rất muốn biết trên người cô có xuất hiện dấu vết
nào khiến anh sợ hãi hay không.
Ôn Nịnh đưa tay che mu bàn tay anh, giọng điệu lười
biếng mệt mỏi: "Hôm nay em rất mệt, không muốn đâu."
Thẩm Ngật dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm:
“Anh có thể xem một chút không?”
"Có gì đẹp đâu mà nhìn chứ?"
"Nhanh thôi mà, có được không em? Anh nhìn một
tí rồi sẽ cho em ngủ ngay."
Ôn Nịnh cũng không lập tức trả lời ngay.
Còn tưởng mình có thể giấu được anh giống như trước,
nhưng không ngờ lại vì xưng hô "chị" này của mình mà khiến anh phát
sinh nghi ngờ.
Nếu Thẩm Ngật nhìn thấy dấu vết trên cơ thể mình
thì cho dù có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được với anh.
Nhưng càng không được phép xem, anh lại càng nghi
ngờ nhiều hơn, kết quả vẫn sẽ như vậy.
Trong cơn tuyệt vọng, Ôn Nịnh rút khỏi vòng tay của
Thẩm Ngật, vươn tay sờ soạng một hồi trên bàn cạnh giường, cô bấm nút bật đèn
lên.
Ánh sáng đột ngột chói mắt, cô khó chịu nheo mắt lại,
sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, yên lặng bắt đầu cởi cúc áo.
Thẩm Ngật nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, lòng bàn
tay bất giác siết chặt lại, trái tim như muốn rơi ra ngoài.
Động tác của Ôn Nịnh rất nhanh, không bao lâu sau
đã cởi tới cúc áo thứ ba.
Dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo, thấp thoáng những vết đỏ
trên làn da trắng như tuyết.
Ôn Nịnh còn muốn tiếp tục, người đàn ông trước mặt
lại đột nhiên chạy tới, nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu vô cùng kích động:
"Không cần đâu, anh không xem nữa, anh không xem nữa đâu."
Ôn Nịnh chưa kịp phản ứng, Thẩm Ngật đã nhanh
chóng tắt đèn, ôm cô vào lòng.
Anh quỳ ngồi ở trên giường, thân hình cao lớn
không tự chủ được run rẩy, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Không xem nữa,
không xem nữa."
Trước khi tắt đèn, Ôn Nịnh chú ý thấy sắc mặt của
Thẩm Ngật đã thay đổi.
Anh đã thấy nó.
Nhưng tại sao anh lại có phản ứng này?
Ôn Nịnh chớp chớp hàng mi, nghi hoặc hỏi:
"Anh bị làm sao vậy?"
Thẩm Ngật cảm thấy lạnh cả người, vòng tay ôm cô
không ngừng siết chặt: “Anh không sao, anh không nhìn thấy gì cả.”
Ôn Nịnh còn muốn nói thêm gì đó, lại cảm thấy một
cỗ chất lỏng nóng hổi nhỏ vào cổ, trượt xuống da thịt.
Cô bị cơn nóng bất chợt ập đến khiến trái tim cô
run lên, cũng không thể nói tiếp nữa.
“Anh tin em, anh nên tin em.” Ánh mắt Thẩm Ngật trống
rỗng, anh không ngừng lặp lại câu nói này, giống như đang nói với cô hoặc là
đang cho mình một gợi ý tâm lý vậy.
Nhưng khi anh nói như vậy, những giọt nước mắt
không thể ngăn được liền trào ra.
Ôn Nịnh hiếm khi bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng,
nhưng lần này cô thực sự cảm nhận được nỗi buồn nặng trĩu trong lòng Thẩm Ngật.
Cứ như thể xương sống của anh bị rút ra, toàn thân
anh yếu ớt cong lại như một con tôm.
Một lúc sau, Thẩm Ngật ôm lấy mặt cô trong bóng tối,
dùng đôi mắt đen ướt át nhìn cô chằm chằm, thận trọng hỏi: “Hôm qua em về nhà
không đi đâu hết đúng không?”
Nghe được trong giọng nói cầu xin của anh, tâm trạng
Ôn Nịnh cực kỳ phức tạp, cô gật đầu: "Ừ."
Thẩm Ngật lại ôm cô như trút được gánh nặng, cánh
tay vòng qua vai cô, hơi thở khẽ co giật: “Anh biết em sẽ không đâu hết, em sẽ
không rời xa anh.”
Ôn Nịnh thở dài, do dự nâng cánh tay lên vỗ lưng
anh hai cái, ôn nhu dỗ dành: “Em sẽ không rời xa anh, ngủ đi.”
Lúc này Thẩm Ngật mới đồng ý nằm xuống, nhưng vẫn
ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
Một giọng nói trầm thấp từ trong bóng tối truyền đến:
"Ôn Nịnh, anh muốn."
"Hôm nay em cảm thấy hơi mệt."
"Anh sẽ cẩn thận, sẽ làm nhanh thôi, được
không em?"
Lần này Ôn Nịnh cũng không từ chối anh nữa.
Thẩm Ngật cúi đầu, tinh tế hôn từ trán đến chóp
mũi cô.
Rất bất tiện khi làm bất cứ điều gì trong phòng tối,
nhưng Thẩm Ngật không bao giờ yêu cầu bật đèn, như thể anh đang sợ điều gì đó.
Anh ôm chặt cô dưới chăn, như lời hứa vừa rồi, dịu
dàng đến cực điểm.
Thẩm Ngật thực sự không muốn an tâm, anh chỉ muốn
cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của cô. Chỉ bằng cách này mới có thể khiến anh
cảm thấy chút an toàn.
Sau đó, Thẩm Ngật vẫn luôn mở mắt, cho tới khi trời
tờ mờ sáng mới chịu nhắm mắt ngủ.
Trong mơ, anh trở lại trường cấp 2 Nam Khê số 9.
Anh vừa học xong tiết toán, đặt cây bút đen trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi
chỗ ngồi, đi lên bục lau bảng.
Sau khi lau xong, anh đặt cục tẩy bảng đen xuống,
đi đến cuối hành lang rửa tay, đang đi thì bị anh kéo vào góc cầu thang.
Đứng dưới ánh đèn, cô gái trong bộ váy hoa rực rỡ
giúp anh lau bụi phấn trên đồng phục học sinh, giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Cuối cùng, cô kiễng chân hôn lên mặt anh, đôi mắt
sáng ngời, cô cười nói với anh: “Thẩm Khất Khất, anh phải tập trung cho tiết h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.