Chờ Tiêu Liêu và Cụ trở về từ chỗ Liễu Phong, trên trời
đã rải rác rất nhiều ngôi sao sáng, màn đêm trầm lắng, tiếng côn trùng kêu
trong đêm đen yên tĩnh được phóng đại lên gấp nhiều lần, còn có làn gió mát
lạnh nhẹ thổi qua.
Tiêu Liêu ngồi trên lưng Cụ, Cụ chậm rãi đi tới, tiết tấu
nhẹ nhàng chậm chạp phối hợp với thời gian và bầu không khí phù hợp lúc này,
khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Tiêu Liêu đều cảm thấy thoải mái.
“Buổi tối như thế này thật khiến người khác thấy vui vẻ
thoải mái, thật muốn cứ đi mãi đi mãi như vậy.” Tiêu Liêu nhắm mắt cảm thụ làn
gió đêm mát lạnh.
Cụ đáp lại bằng một tiếng gầm nhẹ, hắn cũng nghĩ vậy.
“Anh cũng thấy thế sao?” Tiêu Liêu lập tức đáp lại sau
tiếng gầm nhẹ, làm Cụ sợ tới mức đi đường cũng không vững.
May mắn câu nói kế tiếp của cậu làm hắn xua tan suy nghĩ
Tiêu Liêu có thể nghe hiểu mình, mới bình tĩnh lại.
Tiêu Liêu nói thế này: "Tôi biết anh chắc chắn cũng
thích cảm giác này, cảm giác khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy, làm gì
có ai lại không thích chứ.”
“Ai, nhưng mà tôi cũng biết điều này là không thể nào,
cho nên hiện tại cảm thụ một lần, hưởng thụ một lát là được, rốt cuộc thì ngày
vẫn phải trôi qua, không có khả năng thời gian mãi mãi sẽ dừng lại ở một khoảnh
khắc nào đó.”
Cho nên sau khi nhân gian thanh tỉnh Tiêu Liêu và Cụ cùng
về nhà, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ăn xong thì dọn dẹp chiến trường đồ
ăn thừa, tắm rửa xong thì đi ngủ.
Hai người rộng lượng, đặc biệt là Tiêu Liêu, thanh thản
ổn định làm ấu sư của cậu, không hề biết rằng trong mấy ngày tới, cậu sẽ lại
trở nên nổi tiếng trong bộ lạc.
Nguyên nhân? Đương nhiên là do người ta lợi hại a!
Dạy ra đám nhóc với kết quả khiến người ta vô cùng thỏa
mãn, người ta còn biết cả y thuật, nghe nói y thật của cậu còn rất giỏi! Hơn
nữa còn đối xử tốt với đám nhỏ đến nỗi đứa nhỏ về nhà cũng phải khen cậu.
Sau đó, sau đó, đương nhiên không có sau đó.
Nhiều người muốn gửi con mình lại đây như vậy, Tiêu Liêu
bày tỏ chính mình không hold được! Thật sự không hold được!
Bạn có biết tại sao họ muốn gửi con cái của mình ở đây
không?
An toàn!
Ừm, chính là vì an toàn. Lúc Tiêu Liêu nghe thấy câu trả
lời này, biểu cảm của cậu lập tức mất kiểm soát.
Hả? An toàn? Hả? Chẳng lẽ nhìn cậu lớn lên rất có cảm
giác an toàn hả? Hả?
Cái này, cái này, nhìn như thế nào, nhìn như thế nào -
đều là, đều thấy Cụ có cảm giác an toàn hơn chứ, này, cậu, được rồi, cậu là một
người đàn ông trưởng thành cái này không có vấn đề, vấn đề là ở cái thế giới mà
đàn ông và thú nhân mạnh mẽ đầy nhan nhản này, người cậu có thể đánh thắng,
cũng chỉ có phụ nữ và đám nhóc con còn có chính cậu mà thôi, hơn nữa cậu còn
chưa chắc đánh thắng được, cho nên rốt cuộc cậu an toàn chỗ nào? Tiêu Liêu rất
bối rối, Tiêu Liêu không hiểu.
“Được rồi, xin hỏi, ta có điểm gì khiến họ cảm thấy an
toàn?” Đây là câu hỏi xuất phát từ nội tâm của Tiêu Liêu.
“Ngươi biết y thuật a.” Loan Loan vẻ mặt đương nhiên nói,
đặt thịt nướng đang gặm dở vui vẻ xuống, bưng bát canh trái cây giải ngấy mà
Tiêu Liêu nấu, uống một ngụm canh lớn có vị chua chua ngọt ngọt, rồi lại cắn
một miếng thịt to.
“Ngươi không biết, biết y thuật là một chuyện rất ghê
gớm, thế nhưng không phải ai cũng có thể học được, giao đứa nhỏ cho một người
biết y thuật như ngươi chăm sóc an toàn hơn nhiều, ngày nào đó đứa nhỏ gặp
chuyện không may ngươi sẽ hiểu ra thôi…” Nói tớ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.