Vì thế khuấy gạo nếp cùng hỗn hợp lúa mạch non với nhau,
lại thêm chút nước, làm gạo nếp được khuấy đều cũng biến thành trạng thái sền
sệt,đậy nắp lại và dùng một chiếc chăn nhỏ bọc lại, đem phơi ngoài nắng cho lên
men từ sáu đến sáu giờ tám giờ là có thể tiến hành bước tiếp theo.
Một đám nhỏ trợn to mắt nhìn Tiêu Liêu trộn gạo
nếp và lúa mạch với nước rồi trộn đều, sau đón liền có mùi thơm bay ra, làm cho
bọn nó vô thức nuốt một ngụm nước miếng sau đó đậy lại đem phơi nắng.
Giai đoạn đầu của việc làm kẹo mạch nha đã hoàn thành,
chỉ chờ sau khi lên men xong sau rồi nấu, hiện tại thì để cho nó yên lặng lên
men.
Sau đó cậu xoay người thấy bọn nhỏ đang gắt gao nhìn vào
nồi mạch nha đời đầu, hơi mỉm cười nói: "Được rồi, đã làm xong, lên men
cần thời gian rất lâu, anh nghĩ là khi chạng vạng lúc cha mẹ đến đón các em,
các em có chắc là muốn đứng dưới nắng to như vậy nhìn tới lúc đó không?"
Tiêu Liêu hơi nghiêng đầu nhướng mày, thoạt nhìn có chút
nghịch ngợm.
Nghe vậy những tiểu gia hỏa vây quanh chậu nhìn chằm chằm
đều hậm hực thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ hơi mất mát.
“Cơm ngon không ngại chờ, gấp cái gì, đi,còn một hồi mới
nấu cơm, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một lát đi." Tiêu Liêu dẫn đầu đi vào
phòng, đứng ngoài cửa vẫy tay với bọn nó.
Bọn trẻ vừa bước vào phòng đã ngồi xuống ghế đẩu, nằm
nhoài tựa vào mặt bàn lành lạnh, thở dài thườn thượt, mang cảm giác hơi lơ
đãng.
Thấy vậy Tiêu Liêu nhịn không được nở nụ cười, “Ôi,còn
nhỏ như vậy mà đã học người lớn ra vẻ thâm trầm vậy, thở dài làm gì?"
“Không có, chỉ là, Tiêu ca ca, cái kia khi nào mới xong
đây.” Tiểu hổ ghé lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ đầy thịt đều bị nặn biến hình,
lúc nói chuyện đầu nhỏ còn lắc qua lắc lại.
“Không phải anh đã nói rồi sao, ít nhất phải chờ tới
chạng vạng, bằng không chưa lên men xong thì không làm được kẹo mạch nha ăn
ngon, như vậy nỗ lực cả buổi sáng của chúng ta không phải uổng phí rồi sao?”
Tiêu Liêu cúi người tới gần Thái Thái, “Nếu kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thái
Thái sẽ không thương tâm sao?”
Thái Thái nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, “Sẽ.”
“Nếu sẽ thương tâm, vậy chúng ta liền chậm rãi chờ nó lên
men xong, được không?”
“Dạ.”
“Các bạn nhỏ, các em cảm thấy cảm giác chờ đợi như thế
nào?”
“Không tốt.”
“Không thích.”
“Em không thích chờ đợi.”
“Đúng, không thể không đợi sao?”
Hài tử có mặt đều bày tỏ cái nhìn đối với chờ đợi, đều
không ngoại lệ nào, không một ai thích chờ đợi.
Xem ra cần để bọn nó học cái gì gọi là “Sự hài lòng bị
trì hoãn”.
Đây là sự rèn luyện rất có ý nghĩa trong giáo dục trẻ em,
cũng là điều kiện tất yếu nhằm khắc phục khó khăn trước mắt mà phấn đấu vì lợi
ích lâu dài, đồng thời là một phần để cá nhân phát triển hoàn thành nhiệm vụ,
cân đối ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.