“Chú Thành, có người gọi cháu, cháu đi trước đây, xin lỗi
không tiếp ngài được.” Tiêu Liêu chỉ hướng người vừa kêu mình, cười xin lỗi với
Thành Man.
“Không có gì, cháu đi làm việc đi, ta tự đi nhìn xem.”
Thành Man tỏ vẻ không hề để ý xua tay với cậu, trong lòng lại đang lắc đầu tiếc
nuối cho Tiêu Liêu, đáng tiếc Tiêu Liêu không có cơ hội nghe hắn giảng giải
mình làm cách nào theo đuổi chú Liễu của cậu, thật tiếc lần này cậu không được
nghe một câu chuyện tình yêu tuyệt vời triền miên lâm li bi đát.
Nhưng mà lúc này Tiêu Liêu cũng không hay biết, chú Thành
Man của cậu mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc đứng đắn, giờ phút này trong lòng
đang suy nghĩ cái gì, chỉ vì được hắn thông cảm nên cảm kích cười, sau đó liền
nhanh chân rời đi.
Thành Man đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, hướng về bóng
dáng của Tiêu Liêu lộ vẻ đáng tiếc lắc đầu, sau đó liền giữ tư thế để tay sau
lưng, một mình chậm rãi dạo bước trong căn nhà mới xây, quan sát kỹ lưỡng bày
trí trong viện, vui mừng nhìn mọi người dù lớn hay nhỏ đều đang chơi vô cùng
vui vẻ.
Con đường rộng rãi lót gạch dưới chân là được thú nhân am
hiểu đào hang đào đất rồi gắn gạch vào, nói là cho dù gặp phải ngày mưa, bọn
nhỏ đạp lên trên cục đá này, sẽ không lo vì dẫm phải nước bùn mà trượt chân
hoặc là đi đường bất tiện.
Đối với ngôi nhà mới xây có nhiều trò vui này, nhiệt tình
của mọi người cả ngày đều không mất đi, tuy rằng hôm nay Tiêu Liêu vốn dĩ cũng
không định lập tức liền bắt đầu dạy học, nhưng trước mắt cậu nhìn bộ dáng những
người này còn chưa đã thèm, dường như ngày mai còn muốn tiếp tục, trong lòng
nháy mắt cảnh giác, đợi đến buổi chiều Thành Man lại tới xem xét, báo cho hắn
sau này không thể để mọi người tùy tiện quấy rầy nơi này.
Thành Man nghe Tiêu Liêu giải thích xong, lập tức phản
ứng lại, những người biết được tin tức này đều có chút uể oải, nhưng mà tộc
trưởng nói như vậy nhất định là có đạo lý của hắn, cũng chỉ mang khuôn mặt đưa
đám, ỉu xìu đáp ứng, đặc biệt là những đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Nhìn thấy bọn họ ủ rũ như vậy, Thành Man cũng có chút
không đành lòng, lập tức nói cho bọn họ một tin tốt, “Công viên” trước đó Tiêu
Liêu đề nghị xây dựng kia đã sắp hoàn thành, chờ thêm hai ngày liền làm xong.
Bên trong công viên tuy rằng đơn sơ, nhưng lại tiện nghi
hơn so với nơi này nhiều, hơn nữa cả người lớn trẻ nhỏ đều chơi được, mức độ
tiện lợi cùng nơi chỉ thiếu treo biển “Giới hạn nhi đồng” này của Tiêu Liêu là
không cùng một cấp bậc, hơn nữa mỗi ngày đều mở cửa không hạn chế, c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.