Trần Ngọc Hoa được thư ký
của hiệu trưởng mời tới.
Hiệu trưởng thổi sương
trắng lượn lờ bốc lên từ chén trà, quan sát Trần Ngọc Hoa, thấy bà không kiên
nhẫn đi đến, một người sáng suốt vừa nhìn liền có thể phát hiện bà ta đang khẩn
trương cùng bất an, ánh mắt ông nhìn lên người Nhan Chiêu Nhược, đè xuống một
tiếng thở dài, để cho bà ta ngồi xuống trước.
Sau đó hỏi Nhan Chiêu
Nhược: “Bạn học Nhan, đã mời giáo sư Trần đến rồi, tiếp theo em muốn làm gì?”
Nhan Chiêu Nhược lại
không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu vẻ mặt như không có gì nhìn Trần Ngọc Hoa,
bên này Trần Ngọc Hoa ngồi trên sô pha như đang ngồi trên bàn chông, làm cho bà
đứng ngồi không yên.
Mặt Trần Ngọc Hoa hiện
lên vẻ tức giận, thấp thỏm, sau đó những cảm xúc này lập tức bị ủy khuất che
lấp, bà đột nhiên đỏ mắt: “Hiệu trưởng, chuyện giữa chồng tôi và bạn sinh Nhan
đây, nghĩ đến hẳn là rõ ràng. Em ấy đột nhiên gọi cho tôi, là muốn làm gì, ngay
cả khi chồng tôi đang ở trong tù, cũng không thể chà đạp tôi một cách tùy tiện
như thế, phải không?”
Hiệu trưởng giờ mới nhớ
tới còn chưa nói cho biết chuyện vừa rồi cho bà biết, há miệng muốn giải thích,
liền nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược cầm lấy phong thư kia đặt trước mặt Trần Ngọc
Hoa.
Nhan Chiêu Nhược nói:
“Giáo sư Trần, bà có cảm thấy phong thư này quen mắt không, bà hẳn là biết rõ,
tôi gọi bà tới đây là vì cái gì”
Trần Ngọc Hoa lộ ra biểu
cảm khinh thường, nhíu mày nói: “Đây là cái gì, tôi chưa từng thấy qua!”
“Thật là chưa từng thấy
sao? Vậy bà mở ra nhìn xem” Nhan Chiêu Nhược nhắc nhở.
Tầm mắt Trần Ngọc Hoa
liếc qua liếc lại phong thư, cũng không có ý muốn cầm lên xem.
“Tôi không muốn xem, cô
thực muốn làm gì tôi, nói thẳng đi!” Trần Ngọc Hoa mặt lạnh nói.
Hiệu trưởng ở bên kia
nhìn hai người này nói tới nói lui, nửa ngày vẫn chưa vào vấn đề chính, dứt
khoát đem nghi ngờ của mình nói ra: “Học sinh Nhan, em là đang nghi ngờ, người
ác ý tố cáo hãm hại em, là giáo sư Trần đây sao?”
Nhan Chiêu Nhược gật đầu:
“Đúng, em đã nắm được chứng cứ, biết hôm nay giáo sư Trần sẽ tố cáo em, cho nên
em vẫn luôn chờ chuyện này xảy ra”
Trần Ngọc Hoa thấy rốt
cuộc không tránh được nữa, sắc mặt chợt tối: “Cô đừng nói bậy, tôi đang yên
đang lành vì sao lại hãm hại một học sinh như cô?”
“Thù oán của hai nhà
chúng ta đã bị bao nhiêu người biết, vừa rồi chính giáo sư Trần cũng nói, tôi
sẽ đối phó với bà, rõ ràng trong lòng bà cũng oán hận tôi, vậy vì sao bà còn
phải giả bộ hoa sen không nhiễm bùn, nói mình không có khả năng hãm hại tôi
đây?”
Nhan Chiêu Nhược cơ bản
chưa từng thua ở phương diện đấu võ mồm với người khác, hơn nữa còn đầy đủ
chứng cứ, nắm thóp được đối phương. Mắt thấy tất cả mọi người trong văn phòng,
kể cả Trần Ngọc Hoa đều bị mình nói cho cứng họng, cô cười cười, giúp Trần Ngọc
Hoa trả lời đáp án kia.
“Bà hãm hại tôi, đương
nhiên là vì giúp chồng cùng con trai mình báo thù, bà nói bà không hãm hại tôi,
kẻ ngốc còn không tin? Vậy, bằng chứng ở ngay đây”
Nhan Chiêu Nhược móc ra
một tấm ảnh từ trong túi, thư ký hiệu trưởng đi tới chủ động hỗ trợ truyền cho
mọi người cùng xem xét.
Bức ảnh này được chụp tại
một cửa hàng tranh chữ, mà nhân vật trong ảnh chính là Trần Ngọc Hoa cùng một
ông lão tóc nửa trắng, mặc áo choàng rách màu lam, trong tay Trần Hoa Hoa cầm
một tờ giấy viết đầy chữ, đang nói gì đó với ông lão.
Ảnh chụp còn chưa truyền
đến tay Trần Ngọc Hoa, tầm mắt Trần Ngọc Hoa đảo qua lãnh đạo trườn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.