Úc San San bị dẫn ra ngoài, bên ngoài lập tức truyền đến một
trận tiếng nghị luận liên tiếp, trong đó xen lẫn không ít tiếc hận. Có một số
người nhận ra cô ta, biết cô ta còn trẻ đã là bác sĩ có thể một mình đảm đương
một mặt trong khoa nội bệnh viện, làm việc đàng hoàng cỡ nào, nhưng cũng không
biết rốt cuộc cô ta đã làm cái gì mà có thể gọi toàn bộ Phó sư trưởng và cảnh
sát tới, sau đó lại bị cảnh sát vặn cánh tay mang đi, vừa nhìn đã biết chứng cứ
xác thực, chuyện kia khẳng định sẽ không nhỏ.
Thanh âm ồn ào bên ngoài làm cho
Bàng Thúy mồ hôi lạnh toát ra, khi chú ý tới Nhan Chiêu Nhược và Phó sư trưởng,
kể cả Tần Sùng Vũ đều chuyển ánh mắt về phía mình, lại càng sinh ra khủng hoảng
trước nay chưa từng có.
Cô vứt bỏ nạng trong tay, khập
khiễng di chuyển vài bước, quỳ gối trước mặt Phó sư trưởng và Tần Sùng Vũ.
"Anh. Cầu xin anh..."
Nhưng ánh mắt Tần Sùng Vũ nhìn cô ta
ngoại trừ thất vọng chỉ còn lại lạnh lùng, ánh mắt kia làm cho lông tơ Bàng
Thúy dựng thẳng lên. Cô ta nuốt nước miếng, ánh mắt né tránh đem thân thể
chuyển hướng Phó sư trưởng.
"Phó sư trưởng, vừa rồi chú đều
nghe thấy, là Úc San San lừa gạt cháu, căn bản cháu không muốn chị dâu cháu
không thể sinh con đâu, cháu... Chỉ là cháu muốn để cho chị dâu tiêu chảy mà
thôi, ngàn sai vạn sai đều là Úc San San, cô ta đáng chết, cháu bị oan, ngàn
vạn lần đừng để cảnh sát bắt cháu, chỉ nể tình cha cháu đã hy sinh, ông ấy cũng
chỉ có một đứa nhỏ như cháu thôi huhu..."
"Haizzz..." Phó sư trưởng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.