Từ lâu A Hổ đã nghe nói Hà gia ra tay hào phóng, khi nhìn
thấy ngân lượng thì hai mắt hắn ta sáng rực lên, lập tức nhận lấy rồi đưa cái
gùi cho Hạ Ức Thành vừa cười vừa nói: "Hà gia quả nhiên rất sảng khoái,
hào phóng. Hay là để ta dẫn đường cho ngài, chúng ta cùng nhau xuống núi?"
"Ngươi đi trước đi. Ta còn việc khác."
"Vậy cũng được. Nhưng Hà gia, ngài nhớ hôm nay phải về
sớm đấy. Trong núi có tà ma." A Hổ nhét ngân phiếu vào bên trong vạt áo,
vui vẻ đi xuống núi.
Hạ Ức Thành mò được một con thỏ trong cái gùi hắn ta đưa cho
mình, bế con thỏ lên vuốt ve nó, ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn rạng rỡ dần dần
bay lên bầu trời. Nửa người y biến mất bóng tối, ánh đèn rọi lên mặt y lúc ẩn
lúc hiện.
"Tiền đúng là một thứ tốt." Hạ Ức Thành ung dung
lẩm bẩm.
Rõ ràng tên thợ săn kia nói y là quái vật nhưng khi hắn ta
nhìn thấy tiền thì đã lập tức gọi y là Hà gia. Trên đời này những kẻ giàu sang
dù có là quái vật thì vẫn sẽ được người người chạy theo, còn kẻ nghèo hèn thì
đều bị ghét ra tận mặt.
Với thói đời như thế thì lấy đâu cái đáng để người ta sống
nghiêm túc.
Đột nhiên mây bay đi, trăng ló mặt ra, màn đêm tăm tối đột
nhiên sáng bừng. Hạ Ức Thành híp mắt, ngẩng đầu nhìn trăng tròn rồi nhẩm tính
thời gian. Sau đó y thong dong bế con thỏ đi đến hồ nước bên cạnh, ngồi xổm
xuống nhìn vào hồ nước.
Mặt hồ tối đen như mực được ánh trăng chiếu rọi nhìn giống
như một vầng trăng tròn to lớn đang chìm dưới đáy hồ nhưng lại ở ngay trên đầu
của cái bóng ngược của Hạ Ức Thành.
Ngoài việc bóng của y bị ngược thì trên mặt hồ cũng dần dần
xuất hiện những cái bóng ngược kỳ quái. Khuôn mặt tái mét, cánh tay như cành
cây khô, tóc tai bù xù, cả người đầm đìa máu me đang bay lơ lửng phía sau lưng
y.
Cái cảm giác u ám, ẩm ướt quen thuộc và tà khí nồng nặc
thuận theo sống lưng của Hạ Ức Thành dâng lên trên.
Vào đêm trăng tròn, đứng cạnh hồ nước Sơn Âm thì càng cảm
nhận rõ những thứ ô uế.
Con thỏ trong lòng Hạ Ức Thành căng cứng cả người, hoảng sợ
muốn bỏ trốn nhưng lại bị Hạ Ức Thành giữ chặt trong lòng. Y vuốt ve những sợi
lông tơ đang dựng ngược lên của nó rồi nói rất thờ ơ: "Sợ gì chứ? Bọn
chúng thấp hèn như thế, chỉ có thể giúp nhau nuốt chửng thức ăn thôi. Khi chúng
mạnh lên thì cũng chỉ ăn con người thôi, chúng sẽ không ăn thịt ngươi
đâu."
"Nhưng mà bẩn thật đấy, cũng xấu nữa." Hạ Ức Thành
nhìn những cái bóng ngược trên mặt hồ mà đùa giỡn: "Người ta không hổ là
tinh quân phân biệt thị phi, chỉ tiện miệng nói ta bẩn là đã trúng rồi. Đúng
không thỏ con?"
Con thỏ không thể bỏ chạy nên đành ngoan ngoãn co rúm người
trong lòng Hạ Ức Thành, không dám cử động.
Hạ Ức Thành nhìn những cái bóng ngược xấu xí đó rồi đứng
dậy, đeo gùi lên lưng, vừa vỗ về con thỏ vừa đi xuống núi. Trên đường đi, y còn
nhẹ nhàng ngân nga câu hát.
"Mặt trăng trèo lên tít ngọn cây, hoa hải đường cũng đã
say ngủ, gió thổi lá cây kêu xào xạc, trong cơn mơ tuyết đã rơi rồi."
Điệu hát dân gian ru ngủ lại bị Hạ Ức Thành hát thành kiểu
phong lưu, hư hỏng. Ai không biết còn tưởng y đang ở chốn phong trần hát bài ca
phóng đãng chứ không phải đang vội đi đường đêm, phía sau y còn có những thứ ô
uế khiến người ta phải sởn gai ốc.
Y không quay đầu, cũng chưa từng giảm tốc giống như không hề
biết sau lưng có rất nhiều quái vật.
Lúc đi đến ngoài thành Phụng Tiên, có một tiểu cô nương đang
đứng trên con đường đất không người. Hạ Ức Thành hơi ngạc nhiên, không nhịn
được mà dừng bước.
Tiểu Yến cầm một cái đèn, đang đá mấy hòn đá ven đường, nhìn
giống như là đang đợi y. Nhìn thấy Hạ Ức Thành, nàng ấy ngẩng mặt lên. Nàng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.