Lúc Sư An tỉnh lại sau một gian dài chìm trong yên lặng,
chàng nghe thấy một loạt tiếng xôn xao xung quanh, dường như có rất nhiều người
đang vây quanh chàng.
“Sư đệ…” Tiếng của Bách Thanh do dự vang lên, hắn rất cẩn
thận, hắn cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Sư An còn chưa kịp vỗ về an ủi họ thì có một tiếng vang nhỏ,
chàng bỗng cảm giác đau đớn trên mặt.
“Ngươi… Ngươi còn biết tỉnh lại à.”
Giọng điệu của nàng hung dữ nhưng âm thanh rõ ràng là đang
run rẩy.
Xung quanh lại càng náo nhiệt hơn, tiếng ghế ngã xuống đất,
tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng của Phụng Nhai hô to: “Sư mẫu, người mau đặt
bình hoa xuống, không được, Sư An vừa tỉnh lại mà.”
“Sư mẫu, người bình tĩnh, bình tĩnh lại.”
Lại nghe thấy Tư Vi cảm thán, nàng tức giận nói: “Sư huynh
Sư An tốt xấu gì cũng là cung chủ của Tinh Khanh cung, cho dù người ỷ vào vai
vế cao hơn cũng không thể lỗ mãng như thế…”
“Nói gì thì nói, ta cũng là sư mẫu của các ngươi, các ngươi
tránh ra.”
Gió xuân ấm áp mang theo hương hoa quanh quẩn, âm thanh tức
giận lanh lảnh của nàng nổi bật giữa tiếng ồn ào giống như tiếng củi cháy nổ
lách tách.
Nàng làm trưởng bối, tính tình càng nóng hơn trước.
Khóe miệng của Sư An từ từ nâng lên, chàng nghiêng đầu sang,
nói: “Sư mẫu, ta biết lỗi rồi.”
Tiếng ồn ào xung quanh dừng lại, cô nương vừa cho chàng một
cái tát, ngoài mạnh trong yếu mà chất vấn chàng: “Ngươi thực sự biết lỗi rồi
sao?”
“Biết rồi, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Người kia trầm mặc một lúc, giọng nói nàng nghẹn ngào mang
theo phẫn nộ: “Biết rồi thì tốt! Ngươi phải bồi dưỡng sức khỏe thật tốt cho
ta.”
“Được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.