Vài ngày sau khi lễ Phong Tinh diễn ra, trong mắt Bách Thanh cũng như những người khác, ngoại trừ những cử chỉ thất lễ của Sư An trong lễ Phong Tinh thì mọi thứ vẫn bình thường.
Cho dù là đối đãi với mọi người, xử lý các vấn đề tiếp theo của lễ Phong Tinh, chọn đệ tử mới vào cung hay tổ chức một đám tang bí mật cho Tức Hi. Mọi việc Sư An vẫn thực hiện có trật tự, tỉ mỉ và phù hợp, hoàn hảo như cách chàng đã làm mỗi ngày trong suốt mười năm qua.
Vì vậy, lúc Sư An mời hắn đến phòng tĩnh tư gặp mặt sau khi từ đám tang trở về, mặc dù hắn hơi khó hiểu vì sao chàng lại chọn phòng tĩnh tư, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều.
Bài trí trong phòng tĩnh tư rất đơn giản, ở trung tâm có một chiếc bàn gỗ chưa được chạm trổ, xung quanh có bốn cái đệm cói, khói trắng uốn lượn tỏa ra từ lư hương trên bàn. Sư An đang quỳ phía sau chiếc bàn gỗ, nghe thấy tiếng Bách Thanh đến gần, chàng cười nhạt và nói: "Sư huynh, mời ngồi."
Bách Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn ngồi xếp bằng trước mặt Sư An
hỏi: "Sư An, đệ mời huynh đến đây là có chuyện gì muốn nói sao?"
Sư
An vén nhẹ tay áo rót cho Bách Thanh một tách trà, mùi trà thoang thoảng nhưng
Bách Thanh lại không thể nhìn rõ nét mặt của chàng qua hơi nóng bốc lên.
"Mấy
ngày trước đệ nhận được thư của Trạch Lâm, đệ ấy đã đặt đèn Độ Ách vào lại
trong đại trận phương nam nên đệ đã thu hồi Nguyên Anh. Đại trận phương nam đã
hoạt động bình thường trở lại rồi."
Bách
Thanh thở phào nhẹ nhõm, đáp lời: "Vậy thì tốt."
Sư
An nghe vậy thì mỉm cười, chàng tiếp tục nói: "Lần trước khi kiếm Bất Chu
bị đánh cắp, đệ đã kiểm tra lại và thấy thực sự có một lỗ hổng trong phong ấn.
Sau lần tăng cường này thì ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ khó có ai đủ năng
lực phá vỡ nó một lần nữa. Tinh quân mới cùng đệ tử đã nhập tịch trong danh
sách cũng đã được chuyển vào nơi cư ngụ, tháng sau sẽ tổ chức nghi thức bái
sư.”
Một
khi nói đến việc công, Bách Thanh nhanh chóng đặt nghi ngờ sang một bên, hắn
tập trung tinh thần, thắc mắc: "Tháng sau mới tổ chức nghi thức bái sư ư?
Sao lại muộn như vậy? Đệ tử đã vào cung rồi, mấy ngày nữa là có thể tổ chức
được mà."
Sư
An im lặng một lúc, chàng ngước mắt lên, trong đôi mắt ấy dường như phản chiếu
khuôn mặt của Bách Thanh. Chàng hỏi Bách Thanh với giọng điệu bình tĩnh và kiên
định rằng chàng đã bao giờ làm hắn thất vọng chưa, chàng đã bao giờ cô phụ
trách nhiệm trên vai chưa, chàng đã bao giờ yêu cầu bất cứ thứ gì chưa.
Sau
khi nhận được những câu trả lời phủ nhận hoàn toàn của Bách Thanh, Sư An đã thốt
ra những lời khiến Bách Thanh kinh ngạc sững sờ.
… Sư huynh, cầu xin huynh đấy, đệ muốn chết.
Bách
Thanh nhất thời không tin nổi vào tai mình, hắn đột nhiên đứng lên cúi đầu nhìn
người sư đệ vẫn bình tĩnh như cũ trước mặt. Hắn cảm thấy vô cùng bối rối, hắn
không thể tin được mà lắp bắp nói: "Đệ... đệ đang nói gì... đệ... tại
sao?"
Sư An không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Bách Thanh.
Chàng cũng không vội giải thích mà lặng lẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt chàng rủ
xuống, nhìn như thể một pho tượng làm bằng ngọc, bình tĩnh đến mức hư ảo.
Dáng vẻ này
của chàng vẫn y hệt như những lúc bình thường chàng
nói "Ta không sao". Bất cứ khi nào Sư An nói không sao, điều đó có
nghĩa là chàng thực sự không cần sự giúp đỡ của người khác, chàng có thể tự
mình xử lý ổn thỏa mọ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.