Sau khi Lâm Thanh Hứa tìm thấy "điều bất ngờ",
cánh tay anh đau nhức, chân mềm nhũn vì chạy quá lâu, ngồi bệt xuống đất.
Anh nhúng tay vào tuyết, cố gắng rửa sạch những vết bẩn
trên tay bằng tuyết tinh khiết. Nhưng khi tuyết xung quanh đã bị nhuộm đen, tay
của Lâm Thanh Hứa vẫn bị dính vết bẩn, dù anh có chà xát thế nào cũng không thể
lau sạch được, tay anh cũng bị tuyết lạnh làm cho đỏ ửng.
Lâm Thanh Hứa muốn mở nó ra, nhưng lại sợ rằng dáng vẻ
hiện tại của mình sẽ làm bẩn nó. Đây là món quà mà Tô Ý hết lòng chuẩn bị cho
anh, anh làm sao có thể làm bẩn nó chứ?
Nhưng nhìn cảnh này, anh lại cảm thấy buồn.
Phải đau đớn và quyết tâm như thế nào thì Tô Ý mới có thể
ném nó đi.
Là bởi vì bản ghi âm này sao?
Chắc chắn là như thế rồi.
Dù sao thì ngay cả bản thân anh cũng tin vào giọng điệu
đó.
Có lẽ, trong câu nói đó vốn dĩ đã mang vài phần chân
thật.
Anh chính là cảm thấy được ở bên Tô Ý là một cảm giác rất
tốt, khiến anh mỗi ngày đều mong chờ, để được nếm trải cảm giác thân thuộc,
khiến anh cảm thấy mình đã hiểu thế nào là hạnh phúc.
Tô Ý cho anh tiếp xúc với những thứ mà anh chưa từng tiếp
xúc trong nhiều năm qua, vì thế anh không kiểm soát được chính mình mà chìm đắm
vào những ngày ở bên Tô Ý.
Nhưng nếu là người khác thì sao? Đổi thành một người khác
ở bên cạnh anh thì sao?
Có vẻ như anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, từ
"có người" hay "có người ở bên cạnh tôi" mà anh nói, ngay
từ đầu đã chỉ dành cho mỗi Tô Ý.
Khi Lâm Hạc Chi đến, ông ta tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thanh Hứa bẩn đến nỗi không còn hình tượng mà ngồi
trên mặt đất, mất hết tinh thần và thể diện.
Lâm Hạc Chi chống gậy đi vào: "Con thử nhìn xem bây
giờ con trông như thế nào đi?"
Nhưng có vẻ như Lâm Thanh Hứa không nghe thấy, anh cúi
đầu ngồi trên mặt đất, chiếc túi được đặt sang một bên, bị tuyết chất thành
đống.
Lâm Hạc Chi cau mày dùng gậy chọc vào Lâm Thanh Hứa, khi
nhìn thấy những hộ gia đình xung quanh đều ló đầu ra như thể họ thấy có động
tĩnh gì, ông ta nói một câu với giọng điềm tĩnh rồi bước vào nhà.
"Chính mình chỉnh trang lại cho tốt rồi cút ra đây,
đừng ở bên ngoài làm càn, con không biết xấu hổ nhưng mà cô gái kia còn muốn có
mặt mũi."
Sau khi nghe được nửa câu sau, Lâm Thanh Hứa cuối cùng
cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt anh dường như rất tập trung.
Anh bốc một nắm tuyết, dùng tay làm nó tan ra, rửa tay
lần nữa, sau đó cầm lấy túi giấy để ở bên cạnh lên, đứng dậy, nặng nề bước đến
cửa nhà ông Hứa.
“Ông Hứa, làm phiền ông giữ hộ cháu cái này.” Giọng nói
của Lâm Thanh Hứa trầm thấp, nghẹn ngào nói: “Ngoại trừ cháu, ông đừng đưa ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.