◎Mất liên lạc◎
Trong khoảng thời gian sau đó, Lâm Thanh Hứa ở mãi trong
phòng làm việc bất kể ngày đêm, một ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, chiếc bình
bằng đất nung dùng để luyện tập không biết đã bị vỡ bao nhiêu lần, từng cái một
mang theo dáng vẻ được phục chế dựa ở góc tường, chất đống lên nhau.
Cuối cùng cũng qua được cửa ải của Lâm Hạc Chi, trở về
trường học.
Ngay hôm trở về trường học, Lâm Thanh Hứa đứng đợi ở dưới
ký túc xá của bọn họ, đợi Tô Ý đi xuống. Cơ thể anh phát triển, cảm giác lạnh
nhạt trong ánh mắt càng nặng nề hơn, lãnh đạm đứng ở đó, lông mày giống như bị
một màn sương dày đặc bao phủ, rõ ràng vẫn là mùa thu nhưng giống như đã vào
mùa đông vậy.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, tụ tập thành một
vòng, cẩn thận liếc nhìn, thì ra là một người con trai đang tỏ tình với cô gái.
“Anh thích em, thích em rất lâu rồi, anh có thể ở cùng
anh được không? Anh sẽ đối xử tốt với em, điện thoại tuỳ ý em kiểm tra, cuộc
gọi của em, lúc nào anh cũng sẽ bắt máy.”
Những người xung quanh có người lấy điện thoại quay phim,
có người hét lên bảo ở cùng nhau đi.
Trong mắt cô gái là sự kinh ngạc và thích thú, nước mắt
chất chứa trong đôi mắt sáng lên, miệng không nói thành lời vì quá vui mừng,
chỉ có kích động gật đầu. Hai người ôm nhau trong sự chúc phúc của mọi người
xung quanh.
Nhưng Lâm Thanh Hứa lại cụp mắt xuống, che đậy sự bất
thường.
Anh nợ Tô Ý một màn tỏ tình, một màn tỏ tình quang minh
chính đại. Nhưng mà, đến cả yêu hay thích anh còn không hiểu, thì lấy tư cách
gì đi tỏ tình đây?
Lâm Thanh Hứa khẽ mím môi, nhắm mắt rồi lại mở ra, trông
thấy Tô ý từ ký túc xá đi về phía anh, hàng lông mày mang theo ý cười tươi
sáng, ngọt ngào như kẹo đường.
Có lẽ vì mải suy nghĩ nên Tô Ý không chú ý đến ánh nhìn
của mọi người xung quanh, sau khi đi ra ngoài, trực tiếp sà vào lòng Lâm Thanh
Hứa, dụi vào ngực anh, giọng nói buồn rười rượi cất lên: “Nhớ anh quá.”
Cuối cùng tất cả tuyết phủ trong mắt mà Lâm Thanh Hứa khó
khăn lắm mới tích lũy được lại không kìm được sự ấm áp này mà bắt đầu tan ra,
hoá thành một dòng nước mùa xuân.
Hai tay quấn quanh eo Lâm Thanh Hứa, Tô Ý cảm nhận rất
rõ, Lâm Thanh Hứa đã ốm đi vài phần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy viền mắt
xanh nhợt nhạt của anh.
“Có phải anh ngủ không ngon không?” Tô Ý nhíu mày, ánh
mắt không thể kiềm chế sự quan tâm.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô khẽ nhíu mày, muốn nghiêm túc
nói với Lâm Thanh Hứa, để anh biết được tính nghiêm trọng của việc này, nhưng
khi nhìn vào đôi mắt của Lâm Thanh Hứa, bất giác cô lại cụp mắt xuống, không hề
có ý định tấn công nữa.
“Anh phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có liều như vậy.” Giọng
nói của Tô Ý dịu dàng mềm mại, mang theo vài phần ngại ngùng, khẽ khàng nói:
“Em sẽ đau lòng đó.”
Tuy giọng nói mềm dịu như vậy nhưng lại giống như con dao
cùn nặng trĩu, mặc dù không tạo ra vết thương gây chảy máu, nhưng lại đâm mạnh
vào trái tim Lâm Thanh Hứa rất nặng nề, mang theo cơn đau, lũ lượt đổ dồn về
đại não.
Anh thích Tô Ý bởi vì sự quan tâm của cô, đồng thời, cũng
đau khổ vì sự quan tâm đó.
“Được.” Lâm Thanh Hứa cụp mắt xuống che đi sự bấp bênh
trong mắt, giọng điệu mang theo sự lưu luyến sâu sắc.
Hai người ăn cơm xong liền đi tản bộ ở quanh trường học,
sắc trời sớm đã dần tối, chút mây hồng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.