[ Bảo bối, hé miệng ra.]

Giọng nói dịu dàng của Lâm Thanh Hứa vang lên trong màn đêm, quanh quẩn bên tai của Tô Ý.

Tô Ý vùi mặt mình vào trong lòng ngực của Lâm Thanh Hứa, lần đầu tiên, cô dang tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Chập tối ngày hôm sau.

Khương Niệm và vài người bạn giúp Tô Ý tạo hình ở phía sau hậu trường. Bởi vì bữa tiệc sẽ bắt đầu sau sáu giờ nên hơn bốn giờ mọi người sẽ giúp Tô Ý chuẩn bị, có mấy người còn chưa ăn cơm trưa.

Lúc Lâm Thanh Hứa đến, Tô Ý vẫn còn đang trang điểm.

"Anh tới rồi hả?" Tô Ý định quay đầu lại nhìn anh thì bị Khương Niệm ngăn lại: "Ôi chao, cậu đừng nhúc nhích, giờ tớ kẻ mắt rồi."

Tô Ý đành ngoan ngoãn ngồi im, Lâm Thanh Hứa đi tới phía sau Tô Ý, hai người bắt gặp ánh mắt nhau trong gương.

"Anh đoán là mọi người chưa kịp ăn cơm nên đã mua bánh mì cho mọi người."

"Chậc chậc." Khương Niệm không nhịn được mà mở miệng trêu chọc hai người.

Tình yêu thực sự là một điều gì đó kì diệu, nó khiến một người vốn lạnh lùng và khó gần như Lâm Thanh Hứa trở thành một người biết chăm sóc chu đáo cho người khác.

"Vâng." Tô Ý mở mắt ra sau khi Khương Niệm đã kẻ mắt xong, cô nở một nụ cười với Lâm Thanh Hứa.

Sau khi trang điểm xong, hầu hết các tân sinh viên đã đến, bữa tiệc tối chào mừng tân sinh viên sắp bắt đầu.

Khương Niệm, các bạn khác và Lâm Thanh Hứa đều đã ra ngoài hội trường để đợi Tô Ý. Trước khi rời đi, mọi người cũng không quên cổ vũ cô.

Nếu nói không lo lắng thì là nói dối.

Tô Ý uống một ngụm nước, sau đó hít một hơi thật sâu.

Cô nhớ đến cái ôm ấm áp tối hôm qua, nghĩ đến gương mặt tự hào và hạnh phúc của bố mẹ khi họ nghe cô sẽ là người phát biểu, và nghĩ đến bạn bè ở kí túc xá đã cổ vũ cho cô.

Cảm giác căng thẳng dần được thả lỏng, nhịp tim cũng dần bình tĩnh lại.

Cô đón lấy ánh đèn trên sân khấu, từng bước từng bước một, bước lên sân khấu đầy tự tin và phóng khoáng.

"Chào tất cả mọi người, tôi tên là Tô Ý."

Bài văn viết đi viết lại nhiều lần Tô Ý đã sớm ghi nhớ trong đầu mình, cô nói năng bình tĩnh tự nhiên, trong mắt còn mang theo ý cười làm lộ ra lúm đồng tiền.

"Tôi chỉ là một người bình thường, có lúc tôi đã tự ti nhưng điều này cũng không thể ngăn bước tôi tiến về phía trước."

"Trầm mê, do dự, cam chịu, những điều tôi tôi đều đã trải qua. Nhưng những điều này cũng không thể ngăn trở tôi đứng đây hôm nay, để có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình đến các bạn."

Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý đứng trên bục phát biểu, gương mặt cô tinh tế dịu dàng, ngọn đèn chiếu lên đỉnh đầu, cả người cô được ánh sáng chiếu rọi.

Tô Ý phát biểu đến câu cuối cùng, ánh mắt tìm Lâm Thanh Hứa trong đám người đông đúc đó.

Bất kể Lâm Thanh Hứa đứng ở đâu, anh cũng sẽ nổi bật.

Anh và cô bốn mắt nhìn nhau.

Dòng nước ngầm đang dâng trào trong im lặng.

Trong mắt của Tô Ý chứa đầy những vì sao lấp lánh, giọng nói của cô mềm mại, chăm chú nhìn Lâm Thanh Hứa.

"Hi vọng mỗi chúng ta đều có thể dũng cảm là chính mình, mãi mãi tiến về phía trước và giành lấy những ánh sao của riêng mình."

Mà Tô Ý, sau khi trải qua những đêm dài tăm tối.

Cuối cùng cô cũng đã có được ánh sao của chính mình.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, Tô Ý trở lại hậu trường, Lâm Thanh Hứa lúc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play