Giọng nói của Lâm Thanh Hứa đột nhiên trầm xuống, sắc mặt
Thi Cẩm ban đầu vốn hồng hào đột nhiên chuyển sang trắng bệch, mang theo vài
phần ghen tỵ và không can tâm nhưng vẫn không muốn bỏ qua nhiều cơ hội có thể
tiếp xúc gần với Lâm Thanh Hứa. Cô ta cắn răng, phun ra một chữ:
"Được."
Người bàn trên nghe thấy hai người nói chuyện phiếm, sau khi
nhìn thấu được tâm tư của Thi Cẩm thì cũng không thèm nói chuyện nữa, vừa ăn
cơm vừa trò chuyện với mọi người xung quanh, nửa ánh mắt cũng không nhìn về
phía bên này.
Sau khi thức ăn được dọn
lên, Thi Cẩm như thể không có chuyện gì xảy ra, thưởng thức đồ ăn, còn
vui vẻ nói chuyện với Lâm Thanh Hứa, một lúc lại nói món này ăn ngon đấy, một
lúc lại nhắc đến chuyện bộ móng tay mới của mình.
Lông mày Lâm Thanh Hứa càng ngày càng nhíu lại. Đây là lần
đầu tiên anh bày tỏ thái độ của mình ra bên ngoài, khó chịu lộ ra vài tia chán
ghét.
Lý do vì sao chứ?
Lâm Thanh Hứa trước nay đều không thích cãi nhau ầm ĩ nơi
chốn đông người nhưng không có chỗ nào yên tĩnh được. Trước đây, cũng không
phải chưa từng gặp qua chuyện nào khiến anh nhức óc inh tai, anh chỉ coi như
gió thoảng mây trôi mà tiếp tục xem sách, một chút cũng không bị ảnh hưởng đến.
Nhưng lần này là vì chuyện gì đây?
Ban đầu anh nghĩ rằng Thi Cẩm đột nhiên nhắc đến những lời
Tô Ý nói, chỉ nghĩ rằng Thi Cẩm đối tượng được Tô Ý để cử phỏng vấn không phải
cô ta, nghĩ đến chuyện Tô Ý bác bỏ ý tưởng phỏng vấn anh.
Anh vốn dĩ không phải người nhỏ nhen nhưng cũng không vì
người khác phủ nhận mà tính toán ghi thù với người ta. Từ nhỏ, anh đã từng bị
người khác phủ nhận nhưng không vì chuyện bé cỏn con như vậy mà khiến bản thân
mình không thoải mái.
Nhưng anh cũng không phải không thừa nhận, hiện tại bản thân
anh đang không cảm thấy thoải mái.
Nhưng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).