Anh rửa tay ở vòi nước trong nhà vệ
sinh của bệnh viện.
Lúc đầu, nhiệt độ nước rất phỏng
tay, sau đó dần dần lạnh xuống.
Lộ trình mấy ngày liên tục không ngủ
không nghỉ làm cho khuôn mặt của anh sau khi tháo khẩu trang xuống tràn đầy mệt
mỏi, trên cằm đã xuất hiện một hàng râu ria, anh ấy dùng nước lạnh như băng để
rửa mặt, tay chống ở trên bồn nước, anh ngẩng đầu nhìn gương, trong lúc ngẩn
ngơ, anh như thể nhìn thấy một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình từ phía sau.
“Phải dán.”
“Sao anh lại tốt như vậy, Từ Chu
Diễn.”
“Chúng ta cùng đi xuống, có được
không…”
Cô dạy cho anh biết thế nào là yêu,
cho anh sự ấm áp, cho anh một gia đình hoàn chỉnh...
Sao có thể bảo anh ấy không cần phải
đợi nữa?
Anh nhắm chặt hai mắt lại, trước mắt
như là màn hình TV bị nhiễu sóng không có tín hiệu.
Thì ra trái tim sẽ như thuỷ triều mà
dâng trào, tan nát rồi vụn vỡ, giống như bị ấn mạnh và thấm đẫm trong hồ axit
sunfuric, từng đợt đau đớn, mỗi một lần nứt ra giống như ngũ mã phanh thây.
Thật lâu sau, anh ấy mới đứng thẳng
người, đeo lại khẩu trang một lần nữa, lê những bước chân nặng nề đi ra khỏi
toilet.
Ca phẫu thuật được thực hiện vào
buổi chiều và kéo dài mãi cho đến tối.
Lúc đầu, sự chờ đợi trong vô tận
chính là nỗi đau đớn tột cùng, sau đó mọi nhận thức đối với thời gian dần trở
nên tê dại.
Bốn người ngồi trên băng ghế ở hai
bên.
Quan Tịnh và Tiết Thu Ninh phân biệt
rõ ràng, mỗi người ngồi một bên, Tiết Thu Ninh và Quan Trình Dục ngồi một bên,
Quan Tịnh và Từ Chu Diễn ngồi ở phía bên kia.
Quan Tịnh khoanh tay dựa lưng vào
ghế, bắt đầu buồn ngủ.
Tiết Thu Ninh cũng tựa vào vai con
trai mà thiếp đi, Quan Trình Dục hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn về phía phòng
phẫu thuật, thấy Từ Chu Diễn ở đối diện nhìn phòng phẫu thuật không chớp mắt,
anh ấy cũng mệt mỏi dựa về phía sau, chợp mắt một lúc.
Không lâu sau, anh ấy bị tiếng bước
chân ồn ào đánh thức, anh mở mắt nhìn, thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra một nửa,
Từ Chu Diễn đang thương lượng với một y tá, y tá nói vài câu, vội vàng hoảng
hốt chạy ra ngoài, hô to gì đó với những nhân viên khác, có người cầm theo thứ
gì đó vội vàng chạy lại.
Từ Chu Diễn dựa vào bên cạnh, bảo
nhân viên y tế vào phòng phẫu thuật.
Quan Trình Dục đã hoàn toàn tỉnh
táo, Quan Tịnh và Tiết Thu Ninh cũng bừng tỉnh.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Ba người đều nhìn về phía người duy
nhất đang tỉnh táo.
Tốc độ nói của y tá rất nhanh lại
mang tiếng địa phương, Từ Chu Diễn chỉ nghe được một hai câu, anh không thể xác
định nói: “Hình như là cần chuẩn bị AED*.”
*Máy
khử rung tim (dùng để điều chỉnh nhịp tim bằng cách gây sốc điện). “Khử rung......”
Tiết Thu Ninh nắm chặt lấy tay con
trai.
Quan Trình Dục nhìn động tĩnh vừa
rồi của y tá, trong lòng cảm thấy không yên, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiết
Thu Ninh, nói: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, bác sĩ nhất định có thể xử lý tốt…”
Anh ấy nhìn cửa phòng phẫu thuật,
trong lòng đang cầu nguyện, hãy phẫu thuật nhanh một chút, hãy nhanh hơn nữa để
có thể thuận lợi mà kết thúc.
Cuối cùng, lúc gần mười giờ, đèn
trong phòng phẫu thuật tắt, theo ánh đèn tắt, Tiết Thu Ninh cũng mềm nhũn, dây
thần kinh căng thẳng cả ngày được buông lỏng, lúc đứng lên chân vẫn run rẩy.
Quan Trình Dục chú ý đỡ lấy bà, vững
vàn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.