Từ Chu Diễn đến đã mang cho trường
quay không ít cảm giác mới mẻ, nửa tháng nay mọi người đều đã nhìn phát chán
các khuôn mặt của diễn viên, cuối cùng cũng có một gương mặt mới đến, mọi người
đều đang tò mò xem có chuyện gì.
Khi ăn cơm, mọi người tụ tập lại vừa
ăn vừa nói chuyện, tán gẫu với nhau, có người hỏi thời gian quen nhau của Quan
Tố Thư và Từ Chu Diễn.
“Em và anh ấy…” Quan Tố Thư liếc Từ
Chu Diễn một cái.
Từ Chu Diễn đang mở hộp cơm, đưa đồ
ăn tới trước mặt cô, có ý bảo cô không cần nói gì, Từ Chu Diễn cho tới giờ đều
rất tự nhiên mà chăm sóc cô.
Nghe được mọi người nói chuyện vui
vẻ với nhau, anh ở một bên cười.
Anh vẫ ít nói giống như trước kia,
yêu đương cũng không làm anh nói nhiều trong một đêm, cho dù khi ở cùng nhau,
đa số thời gian đều là Quan Tố Thư nói, anh nghe.
Anh đưa đũa cho Quan Tố Thư.
Thấy có cải xanh trong chén, Quan Tố
Thư gắp rau vào chén anh, nói đùa: “Khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, cảm
thấy anh ấy giống như đầu gỗ vậy.”
Từ Chu Diễn bất ngờ một chút.
“Ờ ~” đoàn người góp vui: “Vậy không
phải là vừa gặp đã yêu sao?”
“Muốn biết như thế nào là vừa gặp đã
yêu, nếu như nói là yêu, vậy thì không phải, nhưng nếu nói là có tình cảm, thì
vẫn là có một chút, dù sao anh ấy cũng coi như là đẹp trai, đúng không?”
Một đám người gõ vào bàn và chén,
“xúc động phẫn nộ” nói: “Thật đúng là tự sướng nha!”
Quan Tố Thư nói: “Cho nên, từ lần
đầu tiên đã có chú ý tới anh ấy rồi.”
Cô và Từ Chu Diễn nhìn nhau, không
hiểu sao trong lòng cô dâng lên cảm giác xấu hổ, giọng nói cũng bất giác mà nhỏ
xuống.
Từ Chu Diễn nhìn cô, phát ra một
tiếng cười nhỏ.
“Vậy anh ấy thì sao?” Có người chỉ
vào Từ Chu Diễn.
Quan Tố Thư hiểu tính cách của Từ
Chu Diễn, anh không thích nói nhiều, cô bảo vệ anh, nói: “À, việc này nói sau
nha.”
Từ Chu Diễn lại trả lời nằm ngoài dự
kiến của cô, tay nắm lấy cô, ôm cô vào trong ngực, nói: “Tôi và cô ấy quen biết
nhau đã nhiều năm, lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy vẫn là một đứa nhỏ.”
Biết anh muốn nói gì, Quan Tố Thư
chọc vào người anh: “Nói em là một đứa nhỏ, thì anh lúc đó cũng mới là một cậu
bé thôi mà”
“Vậy hai người là thanh mai trúc mã
sao?”
“Không phải đâu.” Quan Tố Thư xua
tay.
Nghe cô bảo không phải, Từ Chu Diễn
giải thích: “Rất nhiều năm chưa gặp lại, vài năm trước có gặp lại một lần, năm
nay là lần gặp nhau thứ ba.”
Mỗi lần gặp mặt, thật ra, anh đều
nhớ rất rõ.
Có người tóm tắt lại: “Đây là gọi là
có duyên gặp gỡ.”
Có duyên gặp gỡ.
Bốn chữ này rất có ý nghĩa.
Mỗi người gặp nhau đều là tình cờ,
ba mẹ của mỗi người là sự tình cờ, gặp được bạn bè của bạn cũng là ngẫu nhiên,
tình yêu của mỗi người đều là ngẫu nhiên, yêu thương một người cũng là chuyện
tình cờ, nhưng bốn chữ có duyên gặp gỡ đem những chuyện ngẫu nhiên thành chuyện
tất nhiên.
Một vụ nổ mạnh của vũ trụ vào 138
triệu năm trước, tiểu hành tinh va chạm vào Trái đất khoảng 6500 vạn năm trước,
loài người tách ra từ vượn vào 300 vạn năm trước… Những sự kiện phát sinh ngẫu
nhiên trên thế giới, mới làm cho chúng ta có việc gặp nhau hiển nhiên đáng quý
này.
Đây gọi là có duyên gặp gỡ.
Quan Tố Thư thích bốn chữ này,
nghiêng đầu, ánh mắt cười nói với Từ Chu Diễn: “Chúng ta là vì có duyên nên mới
gặp nhau.”
Từ Chu Diễn cũng cảm nhận được hư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.