Từ Chu Diễn bị đánh thức bởi một trận tiếng chuông báo thức,
anh vẫn còn cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhíu nhíu mày, người bên cạnh lại di
chuyển trước, cẩn thận từng li từng tí sợ đánh thức anh.
Từ Chu Diễn muốn mở mắt lại không mở được.
Quan Tố Thư rón rén xuống giường.
Trải qua chuyện hôm qua, cô đã trở nên thông minh hơn, cài
báo thức lúc bảy giờ, nhân lúc người đến thăm chưa nhiều, cô chuẩn bị rời đi
trước.
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Nhìn đầu tóc rối bù trong gương, Quan Tố Thư không nhịn được
xúc động.
Nhớ đến cô đã từng có cảm giác tôn trọng nhưng không muốn
đến gần đối với bệnh viện, bây giờ trong lúc vô tình lại không kháng cự bệnh
viện nhiều nữa, thậm chí nghĩ đến Từ Chu Diễn đang nằm trong bệnh viện, giống
như việc đến bệnh viện cũng không khó tiếp nhận lắm.
Rửa mặt chải đầu đơn giản xong, cô đi về phòng bệnh, phát
hiện Từ Chu Diễn đã tỉnh.
Cô dừng bước hỏi: “Em ồn ào làm anh tỉnh hả?”
“Không phải đâu, anh tự tỉnh.” Giọng nói của anh hơi khàn
khàn, anh mắt nhìn theo người cô.
Quan Tố Thư ngã người xuống giường, ôm eo anh nói: “Ah, em
buồn ngủ quá.”
“Em muốn ngủ thêm không?” Từ Chu Diễn sờ sờ đầu cô.
Quan Tố Thư vùi trong ngực anh lắc đầu, căm tức nói: “Em sợ
ba em lại đột nhiên tập kích là xong đời.”
Từ Chu Diễn vuốt ve phía sau cổ cô giống như vuốt ve mèo
con, im lặng trấn an cô.
“Em xin lỗi anh…” Quan Tố Thư ngước mắt nhìn anh, ôm lấy
ngón tay anh lắc lắc, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ là vẫn chưa nghĩ xong phải nói với
ba như thế nào.”
“Em không cần xin lỗi anh đâu, thời gian còn dài mà, cứ từ
từ sẽ đến thôi.” Từ Chu Diễn dịu dàng nói.
Quan Tố Thư giơ tay sờ cằm anh, có râu ngắn mọc lởm chởm,
đang muốn hỏi anh có cần cạo râu không thì nghe được ngoài cửa có tiếng người
đi lại, khóa cửa vang lên một tiếng làm Quan Tố Thư giật mình bật dậy.
Từ Chu Diễn bị động tác của cô đụng vào miệng vết thương,
hít vào một tiếng “sít”.
“Anh có sao không?” Quan Tố Thư lo lắng nhìn sau lưng anh.
Người chăm sóc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có một cô gái ở đây
anh ấy thoáng sửng sốt, biết điều không hỏi nhiều nữa, nói với Từ Chu Diễn:
“Cậu Từ dậy sớm thế?”
Thấy người chăm sóc buổi sáng mới tới, Quan Tố Thư tò mò
hỏi: “Bên này ban đêm không có người chăm sóc ở cùng à?”
“Cậu Từ nói buổi tối đi ngủ mà có người ở bên cạnh cậu ấy
thấy không quen, cho nên tôi ở lại nhà mình, mỗi ngày bảy rưỡi đến tám rưỡi đều
ở đây.” Người chăm sóc nói.
“Anh vất vả rồi ạ.”
“Tôi nên làm mà.”
Người chăm sóc hỏi ngược lại: “Cô có muốn ngồi không? Tôi đi
lấy cho cô cái ghế.”
“Cám ơn anh, không cần đâu, tôi phải đi rồi.” Có người thứ
ba ở đây, hai người cũng không tiện dính lấy nhau.
Quan Tố Thư nhìn Từ Chu Diễn nói: “Vậy em về lại tổ phim
đây.”
“Về đến nơi thì gọi điện cho anh nhé.”
“Vâng ạ.”
Người chăm sóc xách theo bữa sáng tới sắp xếp ở trên bàn,
nhìn cô gái rời đi hỏi Từ Chu Diễn: “Cậu Từ, là bạn gái của cậu hả, sớm như vậy
đã đến thăm cậu rồi.”
“Ừm.” Từ Chu Diễn mỉm cười.
“Thật là trai tài gái sắc, xứng đôi quá.” Người chăm sóc
tiếp tục khen ngợi nói.
Từ Chu Diễn vẫn mỉm cười như cũ, anh chậm rãi ngồi dậy.
“Cậu Từ, để tôi đỡ cậu.” Người chăm sóc gấp gáp nói.
“Không sao.” Anh giơ tay chống lên giường, nhịn đau chậm rãi
đi xuống giường.
Đạn bắn xuyên qua phổi, mỗi cử động đều liên quan đến cơ bắp
ở vai, lưng, ngực, trong khoang ngực vẫn còn đọng lại mùi máu tanh, anh chậm
rãi thở hổn hển, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ đẩy ra.
Nằm lâu quá, cơ thể giống như gỗ mục.
Đau đớn cũng không làm anh cong eo, sống lưng vẫn thẳng tắp
như cũ.
Lúc nhìn thấy hình ảnh cô gái chạy ra khỏi tòa nhà bệnh
viện, anh không tự chủ được mà cười một tiếng.
Hơi thở cây cỏ buổi sáng sớm phả ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.