Dưới đáy một ngọn núi lửa đột nhiên phun trào, bốc lên ngàn
tầng tro bụi, đất rung núi chuyển.
Lời vừa nói ra, cô lại tự hỏi chính mình.
Anh sẽ đáp lại rằng anh thích cô chứ? Không hẳn.
Cô biết rằng anh thật sự rất chán nản, tính tình hướng nội
rất khó thay đổi, giống như chứng sợ xã hội sẽ không trong vòng một đêm mà biến
thành một người ngạo mạn như thế đâu.
Có lẽ cô sẽ phải cất công lòng vòng, đem con ếch xanh Từ Chu
Diễn này hâm nóng mấy tháng hoặc nửa năm chẳng hạn , sau đó đợi đến khi Từ Chu
Diễn chủ động nói thích cô.
Nhưng những tính toán của cô không thể lường trước được sự
thay đổi lúc này. Cô cứ như vậy mà thốt ra một câu: "Em rất thích
anh."
Mà anh trả lời lại cô ư!
Anh thế mà lại trả lời cô!
Anh nói: "Anh cũng vậy!"
"A…" Hơn nửa ngày, cô chỉ phát ra cái âm thanh như
thế.
Cô như đang nằm mơ vậy, cảm giác hạnh phúc tột cùng đột
nhiên xuất hiện, cứ quay cuồng trong tâm trí cô. Cô gõ vào cái đầu mơ hồ của
con chó đã độc thân hơn hai mươi năm này đây.
Cánh tay của Từ Chu Diễn ôm chặt lấy cô, cô cũng đưa hai
tay lên ôm lấy eo của anh. Cô thật sự chỉ cảm thấy xung quanh thật nóng hổi,
chỗ này từ từ nóng lên, sức nóng có thể thiêu đốt anh, khiến cô không thể nào
ló mặt ra nhìn người khác.
"Tố Thư." Anh nhỏ giọng gọi cô.
Hai chữ này thoát ra từ giọng nói khàn khàn của anh truyền
tới, giống như anh đã luyện tập rất nhiều lần trước đó vậy, nhưng khi anh nói
ra vẫn mang theo một loại năng lượng như lần đầu bị một tia điện xẹt qua không
thể cử động nhanh nhẹn được.
"Từ Chu Diễn..."
"Anh đây."
Cô bị câu trả lời thì thào của anh làm cho đáy lòng đều run
rẩy lên, nhưng...
Cô cố gắng giãy dụa để lộ ra cái mũi, thở dốc, thất vọng
nói: "Anh trai à… Em sắp bị ngạt chết rồi đấy!"
Chiều cao chênh lệch quá lớn, điều này không ổn chút nào,
muốn hôn thì phải nhón chân lên, thiếu chút nữa bị anh ôm trong ngực đến nỗi
muốn bóp ngạt cổ chết rồi.
Âm thanh cuối cùng của cô thốt ra: "Anh trai à",
đã làm cho trái tim anh đập loạn nhịp lên, Từ Chu Diễn thả lỏng cánh tay ra,
tay của anh trượt dọc xuống lưng cô, sau đó bắt lấy cổ tay cô, từ cổ tay lại
tới các ngón tay, anh dùng lòng bàn tay chai sạn của mình dùng sức giữ chặt lấy
ngón tay cô.
Từ góc độ của Quan Tố Thư có thể nhìn thấy rất rõ trái cổ
của anh ấy, ánh mắt của anh đã nhìn về phía sân khấu, anh nắm chặt lấy tay của
cô và cũng chính điều đó đã thể hiện rõ sự chú ý thật sự của anh là ở đâu.
Cô cảm thấy lễ hội âm nhạc này thật sự tốt quá rồi.
Xung quanh đều là người chen người, các đôi tình nhân có dắt
tay, có ôm nhau, họ đứng ở trong đó, cũng không có chút bất ngờ nào.
Không có bầu không khí hẹn hò nào thích hợp hơn thế này.
Hơn năm giờ, Quan Tố Thư cảm thấy đói bụng. Đương nhiên
không chỉ có mình cô đói, hầu như tất cả các cửa hàng trên bãi biển đều đông
đúc, còn rất lộng lẫy, khách xếp hàng từ bên trong cửa ra tới bên ngoài, có
chín khúc cua, mười tám khúc rẽ, không biết chờ đến mấy giờ mới có thể ăn một
bữa cơm đây.
Cô tìm đến bốn năm cửa tiệm, hỏi người phục vụ đều nói sau
đó đã có mười mấy bàn đến mấy chục bàn đặt chỗ trước. Quan Tố Thư kiên nhẫn đến
muốn kiệt sức, cuối cùng cũng tìm được một quán ăn ít người, lại là một quán ăn
nhẹ.
Từ Chu Diễn kéo cửa kính ra giúp cô, Quan Tố Thư bước vào
trước.
Nhân viên phục vụ chào đón, nhiệt tình nói: "Hai người
đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.