Tiêu Tồn Ngọc nói xong, lập tức òa khóc.
Kinh thiên động địa, vô cùng đáng thương.
Khương lão tướng quân nghe vậy thì trong lòng "lộp
bộp" một cái, hơi luống cuống: "Ngươi nói cái gì? Tôn tử của
ta..."
Vậy mà lại đoạt nam nhân sao?!
Lại nhìn thiếu niên này, đúng là rất ưa nhìn, ngay cả nữ
tử cũng không bằng. Khó trách tôn tử không hiểu chuyện lại làm ra chuyện không
biết xấu hổ bậc này!
Lập tức giận dữ: "Khốn nạn! Đúng là đồ khốn
nạn!"
Dứt lời, một đám người xông vào.
Khương Hàn Nghĩa cầm đầu trên mặt nghẹn đến đỏ gay, nhìn
Tiêu Tồn Ngọc rồi lại nhìn gia gia, hoảng hốt chớp mắt một cái, đang suy nghĩ
phải giải thích trước hay là bắt người trước, nhưng hắn ta còn chưa kịp lên
tiếng, lão gia tử đã bước đi như bay đến vỗ một phát vào ót hắn ta.
"Ngươi cái đồ bất hiếu này! Lại dám làm chuyện dơ
bẩn xấu xa bậc này sau lưng ta, phụ lòng liệt tổ liệt tông Khương gia ta!"
Lão tướng quân vô cùng tức giận, "Ngươi, ngươi nói thật đi, đã hại bao
nhiêu người sau lưng ta rồi!?"
Khương Hàn Nghĩa lập tức sợ hãi quỳ xuống: "Gia gia
người đừng nóng giận... Ta, ta chỉ là muốn làm người vui vẻ..."
"Vui vẻ? Ta có thể vui vẻ được sao?! Ngươi thường
ngày vụng về một chút cũng thôi đi, ta cũng không trông cậy vào ng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.