Tiêu Tồn Ngọc cất cây sáo xương bị nứt vào ngực, nhìn
sang Vệ Phong cười nhạo một tiếng: "Cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!"
Đầu óc Vệ Phong vẫn còn ong ong, tay cũng hơi run run:
"Ngươi... thổi khúc khó nghe như vậy... là muốn… muốn lấy mạng người
sao?!"
Nói nó khó nghe nhưng lại thật sự có chút... cảm giác
rung động đến tận tâm can.
"Ngươi bây giờ không biết thưởng thức, ta không
trách ngươi. Tương lai sau khi ngươi chết rồi, chắc chắn sẽ biết khúc này hay
đến nhường nào." Tiêu Tồn Ngọc càn rỡ cười: "Nếu bây giờ ngươi đặt
trước, khi nào mạng ngươi tuyệt, ta sẽ tấu cho ngươi nghe một lần, có thể giảm
giá."
Vệ Phong một lần nữa cảm nhận rõ ràng cái gì là “khí
huyết cuồn cuộn”.
Còn có thể nói như vậy sao?
"Trước đây rõ ràng ngươi không biết thổi sáo, chẳng
lẽ đều giả vờ à?" Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi.
Tên tiểu bạch kiểm này quá dọa người rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.